“Bà bà, nén đau thương”.
Thanh Dao khẽ nói, tạm không bàn đến chú định thân, thấy mụ già bái tế con mình rồi khóc nước mắt chảy dài như thế quá đáng thương, đứa nhỏ đã chết lâu vậy rồi, người mẫu thân đã phải sống thế nào.
“Tiếng bà bà đó, lão già này rất thích”.
Cuối cùng mụ già cũng lau nước mắt, lại nhìn Thanh Dao với ánh mắt âm u.
Đó vốn là cách gọi lịch sự, lọt vào tai mụ già lại thành con dâu đang gọi mẹ chồng.
Thanh Dạo lại bị mụ ta nhìn đến nỗi lạnh cả sống lưng, vì ánh mắt của mụ ta thật sự rất kỳ quái, rõ ràng nó rất âm u, lại chất chứa sự cưng chiều khiến lòng người run rẩy.
“Sắc trời không còn sớm, bắt đầu đi!”
Mụ già lưng còng cười âm u, tay kết thành ấn.
Trong nháy mắt, giữa hai ngôi một xuất hiện một cái cửa đá nối thẳng xuống lòng đất, đi dọc xuống dưới chính là địa cung, xa xa là hai chiếc quan tài bằng đá, một trái một phải, trong quan tài là con của mụ già, bên ngoài chỉ là hai nấm mồ, xuống dưới mới biết hai nấm mồ nối liền nhau.
“Nào, nha đầu, để bà bà trang điểm cho ngươi”.
Mũ già đặt Thanh Dao xuống, để cô ấy ngồi trước bàn trang điểm, cầm chiếc lược đã cũ nát chải chuốt mái tóc cho Thanh Dao, nhìn thế nào cũng thấy đó là một bà lão rất dễ gần, đang trang điểm cho nữ nhi sắp xuất giá làm tân nương ma! Ngày thành thân thì phải thật xinh đẹp.
Cái gọi là sự cưng chiều đằng sau vẻ âm u đó chính là cảm xúc của bà bà với nàng dâu của mình, như với con gái nhà mình vậy.
Thanh Dao không thể cử động, lại nhìn lướt qua hình bóng mình trong gương, hai mắt bắt đầu đảo ngang đảo dọc.
Thành thân?
Họ phải thành thân dưới nấm mồ này ư?
Đến tận lúc này rồi, cô nàng ngốc đó vẫn còn không biết thì cũng lạ! Cứ tưởng là sẽ được thành thân với Triệu Bân ư?
“Đây là do bà bà đích thân làm, thích không”.
Mụ già cười, mặc bộ giá y đỏ bừng cho Thanh Dao.
“Thích… Thích”.
Thanh Dao khẽ nhếch miệng, cứ thấy nó kỳ quái thế nào ấy, cảnh tượng này cũng rất kỳ quái.
Lại nhìn bản thân mình trong gương một lần nữa, cô ấy khẽ mất hồn, nở nụ cười ngây ngô.
Giá y, với nữ tử mà nói thì đó chính là giấc mộng như thật lại giống giả, khoác lên giấc mộng ấy, dù có ở bất kỳ nơi nào, núi đao hay biển lửa, địa ngục hay thiên đàng, cũng là người xinh đẹp nhất.
Cô ấy không hiểu, Triệu Bân lại biết rất rõ.
Đây chính là con đường chết, không bàn đến việc Nguyệt Thần đang bế quan, dù tỉnh thì cô ta cũng chẳng làm được gì.