Rừng núi trong đêm âm u mù mịt.
“Chạy đâu mất rồi”.
Triệu Bân cầm Tử Tiêu, chạy tới chạy lui, tự nhận tốc độ của mình không chậm, nhưng pháp sư như càng ghê gớm hơn, cứ đuổi mãi mà không thấy bóng dáng đâu, tìm hơn nửa đêm mà cũng không tìm thấy pháp sư.
“Giả bộ cho lắm vào”.
Hắn ho khan một tiếng, ngại ngùng muốn chết, đã nói là phải diệt pháp sư mà giờ còn không tìm thấy người.
Đương nhiên, càng nhiều hơn là cái sự không cam tâm. Không dễ gì mới tìm thấy kẻ thù mà lại để lão ta chạy thoát.
Lại trở lại cánh rừng, hắn tìm thấy tên mập đã ngất xỉu, hơi thở yếu ớt.
Triệu Bân lương thiện, nhét cho hắn ta một viên thuốc.
Một đêm cứu 3 lần.
Đây chính là… duyên phận trong truyền thuyết?
Quay lại sơn động thì sắc trời đã sáng.
Cõng tên mập trở lại, sắc mặt vẫn tái mét như thế, toàn thân trên dưới đen kịt.
“Trúng độc à!”
Triệu Bân cau mày, lại lấy ra một viên thuốc.
Từ đêm đến giờ, không biết hắn đã đút cho tên mập bao nhiêu mà vẫn không thấy màu đen rút đi, độc tố quá mạnh.
Đến giờ, thuốc đã dùng hết.
Nhìn tên mập vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
“Hóa ra là vậy”.
Triệu Bân ngồi xuống nhìn, càng nhìn thì ánh mắt của hắn càng sâu, càng nhìn thì biểu cảm càng sáng tỏ.
Không phải là thuốc không có tác dụng mà da của tên mập này quá đen, đen như củ tam thất.
Không phải nói điêu, đen mức độ này mà ném vào trong đống than thì cũng không phân biệt được.
Cũng đúng, trong đêm trời quá tối, nhìn không rõ. Bây giờ trời sáng rồi mới biết tên mập này đen bóng toàn thân.
Vậy là hắn nhầm rồi, hắn cứ cho rằng tên mập này trúng độc nặng quá cơ chứ?
“Thuốc để dành cũng nhét cho ngươi hết rồi”.
Triệu Bân tặc lưỡi, vừa thở dài, vừa lật qua lật lại người tên mập.
Cứu hắn ta 3 lần, còn dùng bùa nổ, thuốc cũng cho hắn ta uống hết vậy thì phải kiếm lại chút bạc để bù lại, bảo bối cũng được.
“Ngươi… tìm gì đấy!”
Tên mập tỉnh lại như tên say rượu, hai mắt tròn xoe nhìn Triệu Bân.
“Không có gì”.
Mồm thì nói như thế thì tay Triệu Bân thì lại không rảnh.
Điều ngại ngùng là…
Lật đi lật lại tên mập mấy lần, đừng nói là bạc, tới cả một đồng tiền cũng không có. Trừ một bộ quần áo đen thui thì không còn thứ nào khác.
Nghĩ lại thì cũng đúng, lúc trước pháp sư đã nhắc tới, tưởng hắn ta là xác chết mà truy đuổi. Nếu có bảo bối hay có tiền thì cũng sớm bị lấy sạch rồi, còn gì đến lượt hắn?
“Nào, tránh tránh ra coi”.
Tên mập đứng dậy, đẩy Triệu Bân ra, đi từng bước lảo đảo. Vừa vào tới cửa động thì dựa vào vách đá nôn thốc nôn tháo.
Đã là thuốc thì có ba phần là độc.
Triệu Bân quá thật thà, có trời mới biết đã nhét cho hắn ta bao nhiêu thuốc, uống nhiều thế, không nôn mới lạ.
Ợ!
Cuối cùng, tên mập không nôn nữa mà ngồi ở cửa hang, dựa vào vách tường, thỉnh thoảng lại nấc lên, khóe miệng vẫn còn bọt trắng.
Triệu Bân dứt khoát đi lên, một tay bắt lấy một chân hắn ta, bàn chân hướng lên, đầu hướng xuống.
Nôn, nôn hết những gì có thể nôn được ra.
Cảnh tượng phía sau lại có chút kinh tởm.
Tới giữa trưa, sắc mặt của tên mập mới hồng hào hơn một chút, chỉ là đầu óc vẫn choáng váng, chắc là do uống quá nhiều thuốc.
“Ta tên là Ngưu Oanh, người của Ngưu gia trang”.
Tên mập vừa xoa đầu vừa nói.
“Cái tên này kêu quá đi”.
Triệu Bân tặc lưỡi, cái tên gì tài giỏi chấn động, sáng chói. Gớm thật!
Còn Ngưu gia trang thì hắn chưa từng nghe qua, không chừng đều họ Ngưu. Khí phách trâu bò tung trời.
“Còn ngươi, tên gì”.
“Triệu Bất Trú”.
“Đừng giỡn”.
Ngưu Oanh vừa nói thì lại nấc lên một cái.
“Ngươi quen pháp sư kia à”.
Triệu Bân hỏi, đây cũng là một trong những lý do mà hắn cứu tên mập.
Có thù đoạn mạch.
Bất luận thế nào thì cũng phải giết chết pháp sư.
“Quen, quá quen ấy chứ”.
Nhắc đến pháp sư, tên mập bỗng chốc bốc hỏa. Có lẽ là quá kích động, hắn ta đứng phắt lên mà bị sụn chân lại ngồi xuống.
“Gã đó không phải là loại tốt đẹp gì”.
“Chuyên giở trò ăn trộm thi thể. Khi trưởng thôn của chúng ta qua đời, ban ngày vừa chôn cất, ban đêm đã bị lão ta dùng vu thuật triệu đi rồi”.
Ngưu Oanh kích động, cứ một câu lại một câu chửi mắng không ngừng, mắng đến mức nước bọt văng tung tóe, cũng không biết là cố ý hay không mà trùng hợp phun lên mặt Triệu Bân.
“Hóa ra, đuổi thi là như thế”.
Triệu Bân lẩm bẩm, làm như không có chuyện gì mà lau mặt.
“Cứt chó mà đuổi thi ấy”, tên mập mắng nói: “Lão ta làm thế là ăn trộm, chuyên đào mộ tổ nhà người ta, trộm thi thể rồi luyện thành con rối”.
“Con rối”.
Triệu Bân lẩm bẩm một tiếng, xoa cằm, cũng biết con rối là thứ gì. Chính là một cái xác không hồn không có tình cảm, dùng xác chết để luyện thành, rồi lại dùng vu thuật biến thành vũ khí giết người. Cấp bậc của xác chết càng mạnh thì con rối cũng càng mạnh. Nhưng làm thế nào để luyện chế thì hắn lại không biết.
“Gã đó còn ác hơn nữa đấy”, tên mập vẫn đang mắng tiếp, lòng đầy căm phẫn: “Lão ta chuyên dùng máu của trẻ sơ sinh để tế vu pháp. Ở chỗ bọn ta thường bị mất trẻ con, đều là do lão ta làm”.
“Nhưng ngươi biết lão ta ở đâu không”.
Triệu Bân hỏi, đây mới là điều mà hắn quan tâm. Cho dù là thay trời hành đạo hay là báo thù tư thì đều là phải đưa gã đó tới quỷ môn quan.
“Vậy thì ngươi tìm đúng người rồi”.
Tên mập cười ha ha: “Ta giả làm thi thể lâu như thế nên biết được sào huyệt của lão ta”.
“Vậy giúp một tay đi”.
“Có hai tiểu đệ tử đứng canh”.
“Dẫn đường”.
Triệu Bân đứng bật dậy, không thể áp chế sát khí.
“Này, hay là ăn cơm trước?”
Tên mập ôm bụng, cười hê hê. Độc tố đã được giải rồi, dược lực của thuốc cũng đã giảm bớt, bụng trống rỗng, đói sắp phát điên rồi.
Lúc này, nói gì đến đánh nhau, đi bộ còn khó.
“Ta đi tìm xung quanh xem”.
Triệu Bân cầm kiếm lên.
Không lâu sau, hắn đem một con sói hoang trở lại, động tác thành thục đặt lên giá nướng.
“Cứu ngươi ba lần rồi đấy, báo đáp thế nào đây”.
Triệu Bân vừa ăn thịt vừa hỏi. Nếu đây là một cuộc mua bán thì hắn lỗ to rồi.
“Tiền bạc làm tổn thương tình cảm”, tên mập uống một ngụm rượu: “Ta tìm vợ cho ngươi được không, trong thôn bọn ta có rất nhiều cô nương xinh đẹp”.
“Bạc, đan dược, bí thuật, ngươi chọn đi”, Triệu Bân nói, ông đây không thiếu vợ, thiếu tiền, thiếu đan dược, thiếu bí thuật, ừ… càng nhiều càng tốt.
“Nhà ta có một mỏ vàng”.
“Xùy, chém gió phần phật nhỉ”.
Triệu Bân đẩy tên mập, một mỏ vàng, chém gió không sợ mất bộ ấm chén sao?
“Thật mà”.
Tên mập thản nhiên, ăn hùng hục như hổ đói, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Triệu Bân.
Trong đôi mắt bé tí đó lóe lên ánh sáng.
Đêm qua, Triệu Bân đấu với pháp sư một trận. Hắn ta đã được chứng kiến từ đầu đến cuối. Tên cảnh giới Ngưng Nguyên này quá bất phàm rồi, có thể độn thổ, ném bùa nổ, lại có thú hỏa không tầm thường, có sấm sét bá đạo, rõ ràng là không phải một kẻ tu võ đạo bình thường, nói không chừng còn là con cháu của một đại gia tộc.
Hắn ta đang nhìn, Triệu Bân cũng đang nhìn.
Người mà! Không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Như tên mập này, rất kỳ dị, không biết tu loại công pháp nào, chân nguyên đơn thuần, khí huyết dồi dào, mạnh hơn đồng cấp rất nhiều.
“Đi”.
Sau khi ăn xong, tên mập phủi mông đứng dậy.
Nhìn bộ dạng còn sốt ruột hơn Triệu Bân.
Tư thế đi đường thì không phải là khoa trương bình thường, cao một mét rưỡi mà hắn ta đi như khí thế của kẻ cao ba mét tám.
“Ăn gì lớn đấy”.
Những vấn đề đêm qua, Triệu Bân lại thầm hỏi một lần. Đừng thấy dáng vẻ của hắn ta không cao, nhưng mà lại béo lạ thường. Người béo tai to, cởi trần, trông giống như phật Di Lặc. Nhưng mà là phật Di Lặc đen, giống như một quả bóng thịt đen sống động.
“Một nồi cũng không hầm được”.
Triệu Bân sờ cằm, cũng không biết tại sao lại nảy ra cái suy nghĩ này.
“Nhanh lên”.
Tên mập hô lên một tiếng.
Triệu Bân nhanh chóng đi theo.
Theo những gì tên mập nói thì pháp sư đó trốn trong một đạo quán. Bề ngoài là đạo quán nhưng thật ra là một nơi dơ dáy.
Chưa nói tới chuyện khác, chỉ riêng trộm xác đã đủ khiến người khác ghê tởm, còn uống máu trẻ sơ sinh thì lại còn kinh khủng hơn.
“Bùa nổ của ngươi đâu, cho ta một tấm!”, Ngưu Oanh lấy tay chọc chọc Triệu Bân, cười ha ha: “Nhà ta có mỏ vàng, quay về lấy tiền trả ngươi”.
“Lại bốc phét nữa thì ta sẽ chửi cả lò nhà ngươi đấy”.
“Đừng mà! Nhà ta có mỏ vàng thật”.
“Một tay giao tiền, một tay giao hàng”.