Vô Thượng Luân Hồi

Chương 667: Chương 667




Trên không trung thỉnh thoảng lại nhìn thấy tọa kỵ bay qua, bên dưới cũng có rất nhiều ngựa chạy vội.



Phần lớn đều là mấy cảnh tiền bối dắt theo một hậu bối. Theo hắn thấy thì chắc họ cũng đang vội đến kinh đô. Trước đó, một trăm lẻ tám đệ tử chân truyền của Thiên Tông đã chôn thân ở đất ma, tổn thất vô cùng nghiêm trọng, đương nhiên cần có người bổ sung vào những vị trí đang trống. Ngoài ra, Thiên Tông cũng cần đến những gương mặt mới.



Thiên Tông chiêu mộ đệ tử là một chuyện lớn, những thế lực có chút tiềm lực như những gia tộc lánh đời đều dẫn đệ tử trong tộc mình đến thử một phen, biết đâu lại qua được thử thách, nếu thật sự không thể qua được thì cũng chỉ mất chút tiền mà thôi. Bởi vì Thiên Tông có tầm quan trọng vô cùng nên một khi vào được Thiên Tông thì chẳng khác nào cá chép vượt được long môn.



Triệu Bân thoáng liếc mắt nhìn xuống.



Bên dưới là một cánh rừng. Trong rừng có một đống lửa, bốn bóng người ngồi vây quanh đống lửa, ba người lớn tuổi mặc áo đen, một người thanh niên mặc áo trắng. Người mà hắn nhìn chính là người thanh niên mặc áo trắng, đó là người quen. Đó chẳng phải là Vương Dương của Vương gia ở thành Vong Cổ sao?



Hắn nhìn Vương Dương rồi lại nhìn ba người lớn tuổi mặc áo đen.



Tất cả đều là người nhà họ Vương, rõ ràng là đang đi theo hộ tống Vương Dương, họ đều là cấp Huyền Dương đỉnh cao đích thực.



Triệu Bân không nhìn nữa.



Hắn vẫn chưa ngông cuồng đến mức đối đầu với ba cao thủ Huyền Dương đỉnh cao.



Về lâu về dài thì Vương Dương cũng sẽ là một trong số những người mà hắn buộc phải giết, sẽ có một ngày, hắn tính sạch nợ với chúng.



Đại Bằng sải cánh, bay đi như một cơn gió.



Vừa bay lên bầu trời trên khu rừng thì liền nghe thấy tiếng thú gầm thét.



Triệu Bân nhìn về xa thì đập ngay vào mắt là ba con báo hoa chủng loại có cánh, hơn nữa, tốc độ của chúng cực kỳ nhanh, chớp mắt đã đến rất gần. Trên lưng mỗi con báo hoa đều có một người áo tím đang ngồi. Lúc họ bay ngang qua hắn thì đều không quên liếc hắn một cái, khí thế của báo hoa có cánh quá dũng mãnh, kéo theo một luồng gió mạnh khiến Đại Bằng chao đảo, Triệu Bân cũng đứng không vững, suýt chút bị rơi xuống.



Đến khi Đại Bằng lấy lại thăng bằng thì ba con báo hoa đó đã bay đi xa rồi.



Không trung vẫn còn lưu lại sát ý lạnh lẽo như băng của ba người mặc áo tím.



Triệu Bân liếc mắt nhìn lại, hắn đang nhìn khu rừng mà ba con báo hoa lao tới.



Ầm! Đùng! Ầm!



Sau đó hắn liền nghe thấy tiếng ầm ầm, đó là âm thanh vang lên khi có đánh nhau.



Lúc này Triệu Bân mới biết, ba người áo tím sát khí ngút trời đó đang nhằm về phía bọn Vương Dương.


Gào, gào!