Nhóc tóc tím sửng sốt, nhìn sang mấy ông lão khác nhưng không có ai phản bác.
Hay có thể nói rằng bọn họ đều nhận ra điều gì đó, trước đấy chỉ là nghi ngờ, trải qua chuyện này mới xác nhận, nếu thật sự là đồ đệ Đại Hạ Hồng Uyên Thật thì Triệu Bân hay thậm chí là Triệu gia cần gì phải thảm thương như thế.
“Nhưng đó thật sự là uy thế của Thiên Võ”, nhóc tham tiền gãi đầu.
“Tên đó dùng bí thuật để thực hiện, cũng chính hắn giả làm Đại Hạ Hồng Uyên”, Tử Linh nói cực kỳ chậm rãi, cuối cùng cũng nói ra được bí mật này, đến lúc này rồi, nói hay không nói cũng chẳng có gì khác biệt, những người ở đây đều không ngốc.
“Tử Linh, ngươi giấu bọn ta cực quá nhỉ!”, lão Huyền Đạo, lão Huyền Không, lão mập đều hít sâu một hơi, dù Tử Linh không nói thì bọn họ cũng có thể đoán được, làm gì có Đại Hạ Hồng Uyên, làm gì có đồ đệ hoàng tộc, rõ ràng đều là Triệu Bân cố diễn hai vai.
“Ta cũng mới biết sau này thôi”, Tử Linh ho khan.
“Bất ngờ này có hơi… Hơi đáng sợ”, Xích Yên xoa xoa mày.
“Đừng ai cản ta, ta đâm hắn một nhát”, nhóc tóc tím gào lên, nhanh chóng lấy đao ra: “Hay lắm Triệu Bân, hôm nào cũng lừa dối bọn ta, lại còn không thở gấp không đỏ mặt”.
“Ngươi có… Có còn lương tâm không”, nhóc tham tiền nhanh chóng đá bay con dao: “Bao nhiêu công pháp bí thuật, bao nhiêu bùa chú, bao nhiêu kiến thức tâm đắc bị người đem cho chó ăn rồi hả?”
“Nói thế thôi mà”, nhóc tóc tím cất dao đi.
“Đoán chắc cho mười lá gan ngươi cũng không dám”, nhóc tham tiền trừng mắt nhìn nó, sau đó lại nhìn Triệu Bân, cái gì mà đồ đệ Hồng Uyên, thiếu chủ Triệu Gia, nó đều mặc kệ, chỉ cần biết… Triệu Bân là ân nhân cứu mạng mình.