Vô Thượng Luân Hồi

Chương 654: 654: “chút Thành Ý Đó Cũng Không Đủ”




Giọng các trưởng lão run run, gương mặt già nua trắng bệch không còn chút máu.



Chỉ thiếu một chút nữa thôi… Người này sẽ thành cường giả cảnh giới Thiên Võ.



Uy áp đáng sợ khiến bọn họ có xúc động muốn quỳ xuống bái lạy.



“Mạnh thật”.



Khóe miệng Triệu Bân đầy máu, uy áo của Chuẩn Thiên khiến hắn không thể cử động.



Hắn có lý do để tin rằng tên áo tím này còn đáng sợ hơn cả nữ soái Xích Diễm.



“Nên đến rồi cũng sẽ đến thôi”.



Phù Dung và Triệu Uyên liếc nhìn nhau, nụ cười khổ pha lẫn chua sót mà chỉ có hai người biết.



Linh cảm về điềm xấu, từ trước đến nay vẫn rất chuẩn.



Cũng vì linh cảm đó nên Triệu Uyên mới đại khai sát giới, muốn để lại cho đứa con của mình một Triệu gia không hề có mối nguy hại nào, dù trên lưng là tiếng xấu đồn xa thì ông ta cũng chẳng tiếc.



Sau đó không bao lâu, ông ta lại đi về phía liệt tổ liệt tông thỉnh tội.



“Bổn tọa… Đã bỏ qua một màn kịch cực kỳ đặc sắc rồi”.







Người áo tím cười nói, lão đứng nghiêng người, hai tay bắt sau lưng, nhàn nhã thưởng thức ánh trăng, từ đầu đến cuối không hề nhìn người Triệu gia lấy một lần.



Triệu Uyên và Phù Dung sánh vai nhau cùng đi về phía trước.



Thấy vậy, Triệu Bân đẩy mọi người ra, lại bị một người đằng sau giơ tay ôm chặt, nhanh chóng phong bế chân nguyên cũng như miệng hắn.



Đó cũng là những gì Triệu Uyên đã dặn trước.



“Mười năm, khiến bổn tọa tìm lâu thật đấy”, người áo tím thản nhiên nói.



“Không… Không liên quan đến Triệu gia”, giọng Phù Dung chưa bao giờ thấp kém đến như thế.



“Có liên quan hay không thì ngươi không phải người quyết định”, người áo tím khẽ giơ tay lên, Phù Dung nhanh chóng bị kéo lại, bóp cổ, chỉ cần lão dùng sức thì có thể tiễn Phù Dung xuống suối vàng.



Ưm…!



Triệu Bân bị giữ lại đằng sau vội vàng vùng vẫy dữ dội, nhưng vẫn không thể thoát ra được.



“Tất cả đều là lỗi của ta, buông tha cho Phù Dung, buông tha cho Triệu Gia đi”.



Triệu Uyên quỳ bịch xuống đất, gục xuống như một con chó, Phù Dung thấp kém bao nhiêu thì ông ấy càng hèn mọn bấy nhiêu, thấp kém bấy nhiêu, nó không còn là hi vọng nữa mà là sự cầu xin từ tận sâu trong linh hồn.



“Chút thành ý đó cũng không đủ”, người áo tím cười khẽ.



“Phập!”