Không nên tự nghĩ mình giỏi giang, nên tốc chiến tốc thắng.
Phen này hay rồi, cứ nhởn nhơ mãi rồi tự đẩy mình tới Quỷ Môn Quan.
Dưới ánh trăng, Triệu Bân dọn dẹp chiến trường rồi nhanh chóng biến mất.
“Quả nhiên xe nỏ vẫn hữu dụng hơn”.
Trong lúc chạy, hắn từng nhìn về phía chiếc nhẫn ma không dưới một lần, nhìn chiếc xe nỏ đặt bên trong nhẫn.
Xe nỏ của Đại Hạ quả nhiên rất bá đạo.
Đương nhiên mọi thứ cũng nhờ hắn đã lên kế hoạch ổn thỏa, đánh cho đối phương không kịp trở tay. Nếu ở thế giới bên ngoài, đừng nói là giết tên áo đen, e là hắn muốn giữ tính mạng cũng khó. Nhắm vào sơ hở của kẻ khác... hắn cũng chuyên nghiệp lắm chớ.
“Chế tạo nó thôi, phải làm một trăm chiếc”.
Thấy được sự lớn mạnh của xe nổ, Triệu Bân cực kỳ hăng hái.
“Nếu chế tác ra được thì ta theo họ ngươi”.
Nếu tướng quân Huyền Giáp ở đây lúc này, chắc ông ta sẽ nói như vậy.
Nếu chế tác xe nỏ dễ dàng như thế, há chẳng phải nhà nào cũng có vài chiếc à. Đây là một công việc đòi hỏi kỹ thuật, cấu tạo xe nỏ, cơ quan của nỏ, bao gồm cả nguyên liệu, đều có yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt.
Thế nhưng, Triệu Bân có lòng tin.
Có lẽ hắn không làm được, nhưng vẫn còn Tú Nhi nhà hắn mà.
Không có thứ gì mà thần linh không hiểu được.
Khi hắn quay lại thành Vong Cổ đã là đêm của ba ngày sau.
“Anh hùng của chúng ta quay về rồi”.
Vừa đến cửa hàng binh khí đã nghe thấy tiếng hô của tên mập đen thui.
“Suýt chết đấy!”
Triệu Bân nói rồi đặt mông ngồi bệt xuống dưới tán cây. Câu này hoàn toàn là sự thật, bị La Sinh Môn truy sát, bị tập kích ở sơn cốc, chém giết một phen ở chiến trường, lại bị cao thủ Địa Tạng của tộc xác chết truy sát, mấy vụ này có vụ nào không phải “đi dạo” trước Quỷ Môn Quan chứ. Hắn có thể sống sót trở về đúng là một kỳ tích.
“Rèn luyện trên chiến trường một phen, cảm giác ổn không?”
Lão mập mỉm cười, đúng là đã đánh giá thấp Triệu Bân rồi, thế mà hắn dám lên chiến trường.
“Máu tanh lắm!”
Triệu Bân ho khan, dù đã đánh một trận nhưng hắn vẫn thấy run sợ.