Tướng quân huyền giáp cười, một tay khoác lên vai Triệu Bân, ôm hắn đi.
Nhìn từ đằng sau, trông có vẻ thân thiết lắm.
Triệu Bân hơi ngượng.
Chủ yếu là do ánh mắt tướng quân này nhìn hắn có vẻ… Kỳ quái.
Không bao lâu sau đó, hai người mới dừng lại ở binh doanh.
Chiếc xe nỏ đang đặt ở đó, to khổng lồ, cao tận mấy mét trông khá đáng sợ, tướng quân huyền giáp cũng hào phóng, còn tặng thêm mười cái nỏ mạnh, nếu bắn ra thì chắc cả ngọn núi cũng bị bắn nát.
“Được phết”.
Triệu Bân ngồi xổm xuống vuốt ve.
Chiếc xe nỏ cực kỳ cứng rắn, không phải là sắt đúc bình thường, có lẽ những thứ được gắn lên cũng không phải là vật tầm thường, không biết là ai có tay nghề khéo léo như thế, làm ra được một thứ vũ khí tấn công tốt thế này trong trận chiến.
“Haylà ta cử hai người vẩn chuyển nó cho ngươi nhé?”, tướng quân huyền giáp cười nói.
Ông ta ân cần thế này khiến Triệu Bân không quen, dưng không lại tốt với ta như thế làm gì.
Bởi vì ngươi xứng đáng!
Đó sẽ là câu trả lời của hướng quân huyền giáp.
Nói không phải điêu chứ bây giờ Triệu Bân mà há miệng đòi thêm năm hay mười chiếc xe nỏ nữa ông ta cũng đưa.
Chẳng vì gì cả, chỉ vì Triệu Bân là nhân tài nổi tiếng.
Lại chả thế à, nữ soái quân Xích Diễm vẫn còn nằm trên giường kia kìa?
“Ta tự mang đi là được rồi".
Triệu Bân cười hì hì, khiêng lên cái cả gương mặt đỏ bừng.
Chiếc xe nỏ có sức sát thương cao, nó cũng không phải nặng bình thường, chắc cũng phải lên tới năm trăm ký.
Ầm! Ầm!
Bước chân hắn quá nặng, binh vệ tuần tra đi ngang đều phải liếc mắt nhìn.
Tướng quân huyền giáp đích thân đưa hắn ra ngoài.
Lúc ra khỏi bình doanh, binh vệ từng ngăn cản hắn cứ cười hơ hớ.
“Hôm khác lại ghé nhé”.
Trước khi đi, tướng quân huyền giáp lại còn bùi ngùi vỗ vỗ vai Triệu Bân.