“Vi sư… Tin tưởng vào đồ đệ của mình”.
Nguyệt Thần lại mở mắt ra, bùi ngùi nói.
Cả một người đẹp trần như nhộng đứng đó mời gọi mà tên này vẫn gắng gượng được thì làm gì có chuyện bị ma tính ăn mòn.
“Tạo hóa, đúng là tạo hóa”.
Triệu Bân nhích chân, âm thầm vui vẻ.
Chờ tới khi trạng thái ma hóa dần biến mất, hắn lại nhe răng trợn mắt. Nếu ma hóa là một loại cấm thuật, thế thì cảm giác sau khi dùng cấm thuật đó cũng chẳng được thoải mái lắm, cả người cứ như hết hơi mất sức, tay chân chết lặng, ngũ tạng đau nhức, cả võ hồn cũng như bị cây chùy đập mạnh một cái, chẳng còn chỗ nào lành lặn.
Thế nên mới nói chưa đến lúc bất đắc dĩ thì tốt nhất đừng đụng tới Ma Đạo thì hơn, sức mạnh quá đáng sợ và cũng cực kỳ bá đạo, khi làm kẻ địch tổn thương thì cũng tự hại bản thân mình, dùng nhiều sẽ mất sức lắm.
“Tú Nhi, chiếc nhẫn ma này còn dùng được nữa không”.
Triệu Bân rót một ngụm linh dịch vào miệng, lại lấy chiếc nhẫn ma ra.
“Lấy máu nhận chủ”, Nguyệt Thần trả lời.
Triệu Bân nghe theo, cắt ngón tay, bóp một giọt máu nhỏ lên chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn ma như bọt biển, nhanh chóng hấp thu rồi lại lóe lên ma quang.
Triệu Bân thì lại thấy tinh thần mình run lên.
Cái gọi là nhận chủ đó chính là hắn có một sự liên kết kỳ quái với chiếc nhẫn ma.
“Bên trong có không gian?”
Triệu Bân cầm chiếc nhẫn ma, híp mắt nhìn vào bên trong.
Trong đó sương ma lượn lờ, không gian khá to, đoán chừng… Có thể nhét cả ngọn núi.
“Tốt rồi”.
Triệu Bân cười hà hà, vung tay lên, tự giác bỏ hết bảo bối trong túi càn khôn vào trong chiếc nhẫn, không gian này rất lớn, hơn nữa còn không lọt khí, nó an toàn hơn so với túi càn khôn.
“Luyện thêm một lúc nữa đi, để nó không cắn ngược lại được”, Nguyệt Thần đột nhiên nói.
“Hiểu”.
Triệu Bân dùng đến địa hỏa và thiên lôi bao quanh chiếc nhẫn, chiếc nhẫn cùng với giọt máu được thấm vào trong lặng lẽ hòa vào làm một thể, chính thức thuộc về hắn, thoải mái sử dụng.
Ba ngày lặng lẽ trôi qua.
Đến ngày thứ tư, hắn mới thu hỏa và lôi lại.
Bấy giờ, nhìn lại chiếc nhẫn, cũng khá là đen, không lộ ra hung sát.