“Thiên lôi trận”.
Triệu Bân gầm lên, khuỵu một chân xuống, hai tay cầm chuôi kiếm, một kiếm đâm thẳng xuống mặt đất.
Một chiêu quần công, có thể tiêu cao một lượng chân nguyên khổng lồ.
Ở trạng thái này, Thiên Lôi Trận thi triển ra cũng khác với những lần trước, chỉ bàn về sức mạnh của nó thôi đã vượt xa lúc ở trạng thái bình thường, phạm vi của lôi tận cũng rộng hơn, những mảnh lôi ma quang nhọn hoắt bắn lên từ nền đất, đá cũng bị chém nát như đậu hủ.
Chân nguyên có thể trút ra được rồi.
Nhưng tiếc là sức mạnh của Ma Huyết vẫn còn dồi dào lắm.
Triệu Bân nổi cơn điên, hết kiếm này đến kiếm khác cắm xuống đất, liều mạng thi triển Thiên Lôi Trận.
Đỉnh núi đang yên đang lành thì lại bị hắn làm cho cát đá bay tứ tung.
Không biết qua bao lâu tiếng động mới nhỏ dần.
Triệu Bân kiệt sức, cắm đầu xuống, cơ thể đã bị tàn phá không còn hình người, nhiều chỗ lộ cả máu xương ra ngoài.
Sư phụ là một kẻ điên, thật sự không xem đồ đệ là con người.
Chẳng hạn như Nguyệt Thần, bảo Triệu Bân nuốt Ma Huyết chính xác là đang bảo hắn đi dạo trước quỷ môn quan, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi thì có thể sẽ bị mất cả hồn lẫn xác, cũng do sức mạnh của Ma Huyết quá dữ dội, làm cở thể nổ tung chỉ là chuyện trong nháy mắt.
May là Triệu Bân ngựa quen đường cũ, cuối cùng vẫn sống được.
Rắc! Rắc!
Tiếng xương cốt luyện thể va chạm vào nhau, một lát lại vang lên một lần, đang chữa trị những bộ phận bị tổn thương.
Màn đêm trôi qua rất lâu, hắn mới duỗi lưng đứng dậy.
Đúng là tạo hóa khôn lường, tu vi bị nuốt mất, giờ Ma Huyết lại trả trở về cho hắn.
“Cảm giác tuyệt lắm nhỉ”, Nguyệt Thần cười nói.
“Đúng vậy”, Triệu Bân nhếch miệng cười, siết nắm đấm, tinh nguyên mạnh mẽ bùng lên.
Ngoài ra còn có một loại sức mạnh bí ẩn đang tiềm tàng sâu bên trong.
“Sức mạnh của ma?”, Triệu Bân nhìn Nguyệt Thần.
“Có thể dùng thử xem thế nào”, Nguyệt Thần lại nằm xuống.
Dùng thử xem thế nào?
Triệu Bân nói thế, hắn khẽ híp mắt lại, chìm vào bên trong để tìm sức mạnh ma đó.
Nuốt Ma Huyết, thứ ma lực đó tồn tại khắp nơi trong người hắn.
Nguyệt Thần chỉ lẳng lặng nhìn.
“Thiên lôi trận”.
Triệu Bân gầm lên, khuỵu một chân xuống, hai tay cầm chuôi kiếm, một kiếm đâm thẳng xuống mặt đất.
Một chiêu quần công, có thể tiêu cao một lượng chân nguyên khổng lồ.
Ở trạng thái này, Thiên Lôi Trận thi triển ra cũng khác với những lần trước, chỉ bàn về sức mạnh của nó thôi đã vượt xa lúc ở trạng thái bình thường, phạm vi của lôi tận cũng rộng hơn, những mảnh lôi ma quang nhọn hoắt bắn lên từ nền đất, đá cũng bị chém nát như đậu hủ.
Chân nguyên có thể trút ra được rồi.
Nhưng tiếc là sức mạnh của Ma Huyết vẫn còn dồi dào lắm.
Triệu Bân nổi cơn điên, hết kiếm này đến kiếm khác cắm xuống đất, liều mạng thi triển Thiên Lôi Trận.
Đỉnh núi đang yên đang lành thì lại bị hắn làm cho cát đá bay tứ tung.
Không biết qua bao lâu tiếng động mới nhỏ dần.
Triệu Bân kiệt sức, cắm đầu xuống, cơ thể đã bị tàn phá không còn hình người, nhiều chỗ lộ cả máu xương ra ngoài.
Sư phụ là một kẻ điên, thật sự không xem đồ đệ là con người.
Chẳng hạn như Nguyệt Thần, bảo Triệu Bân nuốt Ma Huyết chính xác là đang bảo hắn đi dạo trước quỷ môn quan, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi thì có thể sẽ bị mất cả hồn lẫn xác, cũng do sức mạnh của Ma Huyết quá dữ dội, làm cở thể nổ tung chỉ là chuyện trong nháy mắt.
May là Triệu Bân ngựa quen đường cũ, cuối cùng vẫn sống được.
Rắc! Rắc!
Tiếng xương cốt luyện thể va chạm vào nhau, một lát lại vang lên một lần, đang chữa trị những bộ phận bị tổn thương.
Màn đêm trôi qua rất lâu, hắn mới duỗi lưng đứng dậy.
Đúng là tạo hóa khôn lường, tu vi bị nuốt mất, giờ Ma Huyết lại trả trở về cho hắn.
“Cảm giác tuyệt lắm nhỉ”, Nguyệt Thần cười nói.
“Đúng vậy”, Triệu Bân nhếch miệng cười, siết nắm đấm, tinh nguyên mạnh mẽ bùng lên.
Ngoài ra còn có một loại sức mạnh bí ẩn đang tiềm tàng sâu bên trong.
“Sức mạnh của ma?”, Triệu Bân nhìn Nguyệt Thần.
“Có thể dùng thử xem thế nào”, Nguyệt Thần lại nằm xuống.
Dùng thử xem thế nào?
Triệu Bân nói thế, hắn khẽ híp mắt lại, chìm vào bên trong để tìm sức mạnh ma đó.
Nuốt Ma Huyết, thứ ma lực đó tồn tại khắp nơi trong người hắn.
Nguyệt Thần chỉ lẳng lặng nhìn.