"Nữ soái Xích Diễm".
Triệu Bân lẩm bẩm, có rất nhiều người cũng đang ngây ngẩn, hai mắt như phát sáng.
Nếu không được tận mắt chứng kiến, ai có thể ngờ rằng một mỹ nhân tuyệt thế lại là thống soái của quân Xích Diễm. Trong số mười nguyên soái hàng đầu của Đại Hạ, cô ta là nữ soái duy nhất, chiến lực tuy không phải cao nhất, nhưng lại là nhân vật truyền kỳ nhất.
Tương truyền cô ta có xuất thân từ Thiên Tông, là cường giả thiên cảnh trẻ tuổi nhất từ khi Đại Hạ lập quốc, chưởng môn Thiên Tông nhìn thấy cô ta cũng phải khách khí mấy phần, mặc dù cô ta đang cầm quân đánh trận ở bên ngoài nhưng ở Thiên Tông thì cô ta vẫn có chức vị phó chưởng môn.
"Cô gái đó cũng không tệ".
Nguyệt Thần đã tỉnh dậy, lười biếng vươn vai.
Nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, cô ta còn cảm thấy hứng thú hơn cả Triệu Bân.
"Ổn rồi!"
Triệu Bân mặc kệ Nguyệt Thần, chỉ chăm chú theo dõi trận chiến.
Thế trận đảo ngược, sức chiến đấu của quân Xích Diễm như bão táp, tung hoành bốn phương, uy danh lừng lẫy của bọn họ hẳn cũng đã được tạo lập như thế này. Quân Xích Diễm đánh tới chỗ nào là quét sạch chỗ đó, màu đỏ rực lửa càng lúc càng lan rộng ra trên chiến trường giống như một bông hoa đang nở rộ.
"Trụ lại".
Thống soái của Đại Nguyên vẫn đang gầm thét trong vô vọng.
Vương triều Đại Nguyên đại bại, bọn chúng đánh vào Đại Hạ hung hãn như thế nào thì cũng bị quét ra khỏi Đại Hạ hung hãn y như vậy, từ thống soái đến binh sĩ quèn đều phải chật vật trốn chạy trối chết, nếu chậm chân thì chắc chắn sẽ chết!
Một trận chiến đẫm máu, đánh suốt một ngày một đêm.
Quân Xích Diễm của Đại Hạ quả nhiên không hề tầm thường, giết quân đội Đại Nguyên chết xác nằm la liệt.
Chiến trường dưới ánh trăng đầy màu máu.
Thảm không không thể nào tả nổi, nơi nơi đều có tiếng gào khóc.
Triệu Bân hiện thân một lần nữa, là núi rừng u ám.
Xa xa chính là Phượng Vũ, tóc tai bù xù, cả người toàn máu là máu, đang quỳ dưới đất đào hố.
Hay có thể nói… Là đào huyệt.
Triệu Bân im lặng, khoanh tay lảo đảo đi tới.
Ngoài Phượng Vũ thì còn huynh trưởng của cô ta, lẳng lặng nằm đó, vẫn là bộ quần áo của tù nhân và xiềng xích trên người.
Triệu Bân cảm thấy bi thương, không biết nên thương xót hay nên căm phẫn.
Người làm lính xương cốt làm bằng thép, không thẹn với quốc gia, lẽ ra có thể chết một cách hiên ngang.