"Ta chỉ là một tán tu mà thôi".
Triệu Bân lại cười toe toét, trong miệng phun ra một ngụm máu.
"Thận trọng như vậy sao".
Tướng quân Huyền Giáp lại bật cười, truyền vào cơ thể của Triệu Bân một cỗ nguyên lực cường hãn, tiêu trừ sát khí cho Triệu Bân, đồng thời bổ sung thêm khí lực cho hắn.
"Nếu như tiền bối thật sự muốn ghi công cho vãn bối, vậy thì có thể thưởng cho ta một chiếc xe nỏ hay không?"
"Được, sau cuộc chiến cứ đến tìm ta".
Tướng quân Huyền Giáp đồng ý ngay lập tức, toát ra khí khái của một bậc anh hùng.
Mặc dù xe nỏ rất có giá trị, nhưng công lao của Triệu Bân còn giá trị hơn.
"Được!", Triệu Bân nói xong thì xoay người rời đi, nhưng đi được hai ba bước lại quay lại hỏi: "Tiền bối biết khổ ngục ở đâu không?"
“Ta không biết”, Tướng quân Huyền Giáp nhẹ lắc đầu.
“Cảm ơn”, Triệu Bân nói rồi trượt xuống đồi.
"Tên nhóc thú vị".
Nhìn theo bóng lưng Triệu Bân rời đi, ánh mắt của Tướng quân Huyền Giáp mang đầy ý vị thâm trường, vẫn không biết Triệu Bân làm sao có thể tìm được đám người điều khiển con rối xác chết chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, chuyện này đã cứu mạng biết bao nhiêu binh sĩ!
Lão già áo tím vô cùng khí thế, thú cưỡi của lão ta cũng rất mạnh mẽ, miệng khạc ra lửa, trong con ngươi bắn ra sấm chớp, đuổi giết Triệu Bân và Đại Bằng.
Quác!
Đại Bằng đã được dán bùa tốc hành cho nên đang bay với tốc độ cực nhanh, cố hết sức né tránh.
"Đuổi theo đi, ta để cho ngươi đuổi".
Triệu Bân một tay cầm cây cung địa hỏa, một tay cầm mũi tên thiên lôi, đây là một mũi tên vô cùng bá đạo, nếu hắn bắn ra mũi tên này thì không trúng lão già áo tím cũng sẽ trúng vào con sói lửa, tiếc là hắn không có bùa nổ ở đây, nếu không thì hắn sẽ cho cả chủ và thú cưỡi nổ tan tành trên không trung.
Gầm!
Con sói lửa gầm lên, dường như nó cũng đã được dán bùa chú lên người, cho nên tốc độ cũng tăng mạnh.
"Chỉ sợ ngươi không đuổi kịp mà thôi".
Triệu Bân hừ lạnh, ánh mắt sáng lên như ngọn đuốc.
Đại Bằng cũng tâm linh tương thông với hắn, nhanh chóng đổi phương hướng, bay vòng xuống phía dưới.
Keng!
Triệu Bân lấy hồn ngự hai kiếm, hai lưỡi kiếm đâm xuyên qua người con sói lửa từ bên dưới.
Sói lửa gào thét bay lảo đảo, lão già áo tím cũng không thể ngồi vững, lão ta từ trên trời rơi xuống, cảnh giới Huyền Dương ngã giữa không trung cũng giống như một con vịt gãy cánh vậy, không có cách nào thay đổi số phận được.
"Lên đường thong thả".
Triệu Bân đuổi theo, bắn vào người lão ta thêm một mũi tên.
Chíu!
Trong lúc hắn đang đối phó với lão già áo tím thì cũng có kẻ khác đối phó với hắn, từ đâu bỗng bay tới một con Huyết Điêu, trên lưng Huyết Điêu còn có một tên quân địch đang cầm cung tên.
Đó là một thanh niên tóc đỏ.