Người thanh niên mặc giáp đen lạnh lùng cười, cứng rắn chống lại lưỡi dao sấm sét, một cú giẫm xuống, mặt đất vang lên tiếng “rầm”, những lưỡi dao sấm sét phóng ra từ mặt đất bị chấn nát bấy.
Triệu Bân linh hoạt, trước đó đã trốn thoát rồi.
“Sao thế? Muốn chạy à?”
Người thanh niên kia lạnh lùng cười, một sợi xích sắt trong tay bay tán loạn giống như một con rắn điện, uốn lượn phóng về phía Triệu Bân, trên đó, cũng thấm đầy kịch độc.
Bùm!
Triệu Bân ngay lập tức định thân, duỗi tay ra, không e dè mà nắm lấy dây xích sắt, dùng sức đánh bay thanh niên kia. Tên kia bị đánh đến đờ người, từ khi gã ta lên chiến trường, Triệu Bân là người đầu tiên ở cảnh giới Chân Linh mà dám cầm lấy xích sắt của gã ta.
Mà trên xích sắt còn nhuốm đầy kịch độc.
Chính là vì không ngờ tới, mới trở tay không kịp rồi bị quăng như vậy.
Người nào ở không trung, trở thành một cái bia sống.
Triệu Bân hành động nhanh như gió, thu Long Uyên lại, thuận tay kéo theo một cây lang nha bổng, đây cũng là thứ hắn nhặt được trên chiến trường. Từng chiếc nanh sói trên đó tỏa ra ánh sáng lạnh lùng, là một vũ khí đáng sợ, thích hợp nhất dùng để nện người.
Phù!
Gã mặc giáp đen gặp phải tai ương rồi, không ngờ gã ta lại bị thiếu chủ Triệu gia coi như… quả bóng cháy, còn chưa rơi xuống đất là đã bị cây gậy đánh bay. Một ngụm máu tươi phun ra, gã ta đúng là độc thể, cũng là cảnh giới Huyền Dương, nhưng khả năng chịu đòn không tốt, còn thiếu chút đạo hạnh, tiếng xương vỡ vang lên rõ mồn một.
“Tiếp tục nào!”
Triệu Bân hét to, khí huyết bốc lên.
Gã mặc giáp đen vừa rơi xuống đất, Triệu Bân đã xông tới chém giết, một gậy giáng xuống, lang nha bổng ma sát với không khí phát ra tiếng vù vù, sức đủ mạnh, uy lực cũng tàn nhẫn, cây gậy nện lên thanh niên mặc giáp đen… đập thành một đống thịt nát.
Triệu Bân nhanh tay nhanh mắt lấy đi hạt châu màu tím, đúng là bảo bối! Nhưng thứ quý giá không phải hạt châu mà là những ký tự cổ được khắc trên đó, chính là Độn Giáp Thiên Tự, mà chữ cổ giống thế này thì… trên thân kiếm Long Uyên cũng có khắc một cái.
Xoẹt!
Trong chớp mắt, một bóng hình xinh đẹp màu đỏ xuất hiện trước mặt.
Khi mở to mắt nhìn thì hóa ra là Xích Yên.
Chưa kịp suy nghĩ, Triệu Bân đã bước lên trước một bước, một chưởng quét ngang, rồi sau đó thuận tiện hóa giải ám kình trong cơ thể, đó chính là nội kình cực kỳ bá đạo.
“Ngươi và ta đúng là có duyên thật”.
Triệu Bân nói, truyền một luồng chân nguyên vào cơ thể Xích Yên.