Đằng sau cái hang là núi là rừng, dù tối nay trời đầy sao sáng nhưng vẫn đen tối không sao tả nổi.
“Không đến nỗi tệ”.
Tối nay Nguyệt Thần lại không buồn ngủ, khá là nhàn rỗi.
Từ khi Triệu Bân và Phượng Vũ vào trong hang thì cô ta đã tỉnh ngủ, ngồi trên mặt trăng, hai tay chống cằm nhàm chán, dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Chờ cái gì ấy hả! Chờ cảnh nóng bỏng mắt ấy.
Quả nhiên, vừa mới vào trong núi thì Triệu Bân đã đổ máu, có lẽ do vết thương quá nặng, cũng có thể là do chấn động quá dữ dội nên đầu hắn cứ choáng váng, đã vậy còn miệng đắng lưỡi khô, cả người cứ như ngọn lửa bùng cháy, máu cứ như muốn phun ra ngoài. Cả người hắn nóng hổi, ngọn lửa kỳ dị đó cứ vọt lên trên, hóa thành thứ dục vọng nguyên thủy nhất, cũng khó nói nhất trên đời.
Sự tỉnh táo của hắn cũng dần bị bao phủ.
Người bên cạnh, Phượng Vũ lại càng bất thường hơn rất nhiều, mồ hôi chảy đầm đìa, hai tay cũng chẳng thành thật, cứ vuốt ve lung tung khắp người, lại còn rên khe khẽ, có lẽ do quá nóng nên lớp áo ngoài cùng đã bị cô ta cởi ra phân nửa.
Đôi mắt xinh đẹp ngập nước kia cũng dần trở nên mơ hồ.
“Hoa Cực Lạc”.
Triệu Bân lảo đảo, vịn vào gốc cây to rồi đập mạnh đầu vào đó. Trong hang núi có trồng rất nhiều hoa Cực Lạc, dù hắn đã nín thở nhưng không thể bỏ qua hết phấn hoa, nó vào máu sẽ tạo thành tác dụng cực lạc nào đó, trước đó chiến đấu nên không để ý tới, bây giờ tác dụng của hoa bắt đầu xuất hiện rồi.
“Một khắc xuân tiêu… Đáng giá ngàn vàng”.
Nguyệt Thần cười mỉm, hai mắt xinh đẹp rạng rỡ.
Hơn nửa đêm, chẳng có gì để làm, xem phim truyền hình trực tiếp cũng không đến nỗi tệ.
Triệu Bân liếc nhìn cô ta.
Không biết là do Nguyệt Thần đẹp thật hay là tác dụng của loài hoa đó quá mạnh, nữ thần trước mắt đã trở nên xinh đẹp hơn lúc ban đầu rất nhiều.
“Nhìn ta làm gì”.
Nguyệt Thần liếc mắt sang một bên.
Chẳng phải là bên cạnh có sẵn một người giống ngươi đó sao.