Sức mạnh của Triệu Bân mới chính là thứ lão ta sợ hãi nhất.
“Ta có tay kỳ lân”.
Đó chính là câu trả lời của Triệu Bân.
Hình vẽ Kỳ Lân trên cánh tay trái, một khi vẽ lên, sức mạnh khổng lồ, cực kỳ khủng bố, phối hợp với Đấu Chiến Thánh Pháp cùng với người ném, tất cả gộp lại với nhau thì mạnh càng thêm mạnh.
A…!
Pháp sư tức giận gào lên, chân nguyên điên cuồng bắn ra, đánh vào Triệu Bân.
“Đáng chết, ngươi đúng là nên…”
Lão ta còn chẳng kịp nói hết lời thì Triệu Bân đã áp tới như một bóng ma.
Pháp sư không giỏi đánh cận chiến, thế thì hắn đánh cận chiến, dùng hết Đấu Chiến Thánh Pháp.
Pháp sư lại đờ ra.
Đánh từ xa thì cực kỳ mạnh, nhưng đánh cận chiến thì nát không thể tả nổi.
Cũng do sức người có hạn, chỉ có thể tập trung vào một loại mà thôi.
Nếu ngày xưa lão ta là một tay vạm vỡ, thế thì sẽ chuyên tu thân thể và chiến đấu gần.
Người như pháp sư thì chỉ có thể tấn công bằng những đạo thuật, pháp thuật.
Nếu muốn tập trung vào cả hai, thì e là chẳng có cái nào vượt trội, không phải bất kỳ ai cũng như Triệu Bân, cũng là quái thú với thiên phú ngất trời, có thể tập trung vào nhiều thứ.
“Cười đi, này thì cười”.
Triệu Bân lại giữ một cánh tay lão pháp sư, quật mạnh.
Phụt! Phụt!
Triệu Bân đang nổi giận, cảnh tượng rất máu me, đánh đến nỗi Huyền Dương tầng cao nhất phải ho ra máu, chân nguyên hộ thể đều bị đánh nát, cả người đau nhức không sao tả nổi, nhất là đầu, cứ ong ong chẳng biết đâu là đông tây nam bắc.
Rầm!
Phượng Vũ nuốt một ngụm nước miếng.
Lần đầu nhìn thấy Triệu Bân dùng hết sức thật sự quá bá đạo, cô ta muốn hỗ trợ nhưng lại biến thành người đứng xem, chẳng thể chen chân vào, hay có thể nói là Triệu Bân chẳng dám lơi lỏng một giây nào, pháp sư đâu có yếu, vẫn là Huyền Dương tầng cao nhất.