“U Lan”, Triệu Bân cau mày.
Đôi mắt đẹp ấy vẫn còn in sâu trong trí nhớ của hắn.
Keng!
Hắn buộc phải làm chệch hướng của mũi kiếm, một kiếm tuyệt sát đã tránh được ấn đường của cô ta.
Tuy nhiên U Lan vẫn bị thương, kiếm khí tràn ra từ kiếm Tử Tiêu đã cắt bỏ lớp vải đen che mặt cô ta, và một vết kiếm cũng được khắc lên trên gương mặt của cô ta.
"Triệu Bân?"
Trong nháy mắt, vẻ mặt của U Lan trở nên cực kỳ kinh ngạc.
Không ngờ lại gặp thiếu chủ Triệu gia ở đây.
Răng rắc!
Kiếm của Triệu Bân cuối cùng cũng làm bể nát một tảng đá lớn.
Trong nháy mắt, U Lan đã xoay người bỏ chạy.
"U Lan".
Triệu Bân kêu một tiếng, nhanh chóng đuổi theo.
Hắn không muốn giết U Lan, chỉ muốn hỏi U Lan về kẻ đã phái cô ta tới đây.
Vì cô gái này mấy tháng trước cũng có nhiệm vụ ám sát hắn.
Đáng tiếc, hắn vừa đuổi theo được mấy bước thì đã đụng phải một đạo bùa chú nổ tung trước mặt, làn khói dày đặc đen kịt bốc lên che mất tầm nhìn của hắn.
Khi đôi mắt hắn sáng rõ trở lại, thì U Lan đã khuất vào trong bóng tối.
"Mấy ngày không gặp, tốc độ cũng tăng lên không ít!"
Triệu Bân nhanh như gió, một đường truy đuổi.
Đuổi đến nửa đêm thì hắn mới đưa ra kết luận, U Lan không chỉ đã gia tăng tốc độ mà còn gia tăng tu vi không ít, lần trước gặp cô ta thì cô ta vẫn còn ở cảnh giới Chân Linh, lần này gặp lại thì cô ta đã ở trong cảnh giới Huyền Dương rồi.
Theo hắn thấy, tốc độ phát triển nhanh bậc này chắc chắn có liên quan đến huyết mạch của cô ta.
May là hôm nay không phải đêm trăng tròn.
Nếu U Lan cảnh giới Huyền Dương nổi điên, cô ta có thể đánh tan xác hắn thành tro bụi.
Trong sâu thẳm núi rừng, hắn đứng yên cảm nhận.
Không còn cảm nhận được khí tức của U Lan nữa, chỉ có trời mới biết U Lan đã chạy trốn nhanh như vậy bằng cách nào.
"Ngươi quen cô ta sao?"
Phượng Vũ ôm cánh tay bị thương của mình, loạng choạng bước tới.
"Có quen".