Y chính là muốn làm như vậy.
Nhưng y đã nhìn vào mắt của Triệu Bân.
Sau khi nhìn trúng ánh mắt của Triệu Bân, hai mắt của y liền dại ra, tấm khiên chân nguyên còn chưa ngưng tụ xong thì đã tản ra.
Tất nhiên là thanh kiếm của Triệu Bân sẽ không dừng lại.
Trong một giây, tên hói lỗ mãng mới lấy lại được sự tỉnh táo.
Nhưng đã quá trễ rồi.
Kiếm Tử Tiêu đã đâm tới, lưỡi kiếm được lôi điện bao phủ, bá đạo vô cùng.
"Không…"
Con ngươi của tên hói lỗ mãng co rút lại, sát thủ thì cũng là kẻ sợ chết.
Phụt!
Tiếng hét vang lên, kiếm Tử Tiêu một đường xuyên thẳng qua thân thể của y.
Bây giờ, ba người vây giết Triệu Bân đều đã bị tiêu diệt.
La Sinh Môn chắc sẽ rất thất vọng.
Hết lần này đến lần khác phái người tới vây giết, nhưng người tới đều bị hắn tiêu diệt.
Giống như không phải La Sinh Môn phái người tới ám sát Triệu Bân, mà là phái người tới cho hắn luyện tập thăng cấp vậy.
Ầm! Ầm!
Bên trong núi rừng truyền ra tiếng ầm ầm.
Phượng Vũ bị ba kẻ khác đuổi giết trên không, có hai kẻ đã đuổi theo cô ta vào rừng núi, một kẻ còn lại thì đứng yên trên lưng con diều hâu lượn lên cao trông chừng, tránh để Phượng Vũ trốn đi theo hướng khác.
Triệu Bân không dừng lại, cầm kiếm Long Uyên trong tay, đi thẳng vào trong núi.
So với hắn thì Phượng Vũ chật vật hơn rất nhiều.
Võ tu đánh phụ trợ thực sự không giỏi giáp chiến, cô ta bị đánh trọng thương, thân thể mềm mại đã chằng chịt vết thương, tay ngọc đã bị quấn lại, thất thểu bỏ trốn.
May mắn là ban đêm núi rừng u ám, trong lúc nhất thời cô ta vẫn chưa bị bắt lại.
"Khá lắm tiểu bối, chạy nhanh lắm!"
Kẻ áo đen đầu tiên cười nói, có mấy lần y suýt chút nữa đã mất dấu Phượng Vũ.
"Hướng đông".
"Lại đi về hướng nam".
"Sườn núi phía tây".