Có được bí thuật, cả lão Huyền Đạo và lão mập đều trở thành những người si mê võ đạo, tự động ngồi trong đình nghỉ mát trầm trồ không dứt, giống như những kẻ ngu muội lần đầu tiên khám phá ra triết lý nhân sinh, chủ yếu là bởi vì bí tịch mà Triệu Bân đưa cho bọn họ toàn là sách cổ, tri thức bên trong vô cùng cao thâm.
So với hai người họ, Xích Yên bình tĩnh hơn nhiều.
Mặc dù cũng rất kinh ngạc, nhưng cô ta còn chưa biểu lộ ra ngoài mặt, vẫn đang lẳng lặng tìm hiểu.
Người bình tĩnh lúc này còn có Tử Linh.
Thân là người giữ mộ, cũng là người trấn giữ cửa hàng binh khí, bảo vệ nhóc hám tiền, sau đêm đó, cô ta không dám bất cẩn giao lại chuyện này cho lão Huyền Đạo và lão mập nữa, cô ta rất lo lắng, Huyết Y Môn nội tình hùng hậu, sau khi đã bị diệt hai cao thủ cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong, bọn chúng nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, cho nên cô ta không được rời khỏi đây dù chỉ là một tấc.
Chính vì biết rõ hoàn cảnh của mình lúc này cho nên Bạch Nhật Mộng cũng đã an phận không ít. Cô nhóc đang châu đầu với Tiểu Hắc mập, ngồi dưới gốc cây cổ thụ đếm tiền, suy nghĩ xem có nên vào sòng bạc kiếm chác chút đỉnh hay không. Tu luyện cũng cần tiêu tốn nhiều tài nguyên, trong số đó tốn nhiều nhất vẫn là bạc mà.
Còn Khô Sơn thì khỏi phải nói, ông ta tất nhiên là không rời đi, đang khóa mình ở trong phòng, nghiên cứu thuật luyện khí thâm sâu, khi nghiên cứu xong nhất định sẽ thay Triệu gia luyện chế ra những loại binh khí thượng thừa nhất.
Triệu gia, Đại Hạ Hồng Uyên, đúng là những cây đại thụ.
Bận rộn nhất chính là thằng nhóc tóc tím, nó có được phương pháp hóa giải vấn đề của mình rồi thì liền chạy ra khỏi cửa hàng binh khí, đi mua dược dịch cùng các loại dược liệu cần thiết, về nhà nó phải ngâm mình với những loại dược liệu này mỗi ngày mới được.
Nhưng Triệu Bân cũng biết, thằng nhóc tóc tím cho dù có phương pháp hóa giải thì cũng phải mất dăm ba năm mới có thể từ từ cao lớn trở lại, có trời mới biết thằng nhóc tóc tím đã nuốt phải loại đan dược gì, dược lực thật sự quá mạnh, nó còn sống đã là kỳ tích rồi.
Trong phòng.
Triệu Bân đã khoanh chân ngồi xuống, dung hợp từng món hỏa diễm thu được.
Đáng tiếc, hắn vẫn chưa thể dung hợp ra được thiên hỏa.
Về phần thiên lôi thì lại càng đừng nói tới, con đường thăng cấp vẫn còn cách xa vạn dặm.
"Rốt cuộc nó có năng lực gì?"
Triệu Bân lại cầm chiếc nhẫn ma lên ngắm nghía.
Mới vừa rồi nó còn hấp thu một khối ngọc Viêm Linh, nhưng vẫn chưa thể giải được phong ấn.
Nguyệt Thần nhắm mắt dưỡng thần, không hề đáp lại.
Triệu Bân tự cảm thấy mất mặt, lại cất chiếc nhẫn ma vào, chuyên tâm cúng tế luyện độ khí huyền hoang, mỗi ngày đều phải dùng chân nguyên tẩm bổ, còn lâu lắm mới có thể sử dụng được.