Thần linh mà, tất nhiên sẽ tự có uy áp của mình, hiển nhiên đây không phải là thứ mà Diêm Vương có thể so sánh.
Bầu không khí bên trong địa cung nhất thời trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ.
Tất cả mọi người đều càng lúc càng cảm thấy kinh hãi.
Dám gọi Diêm Vương tới, hắn lấy khí phách này ở đâu ra vậy?
Lúc này, ngay cả Tử Linh và Tiểu Linh Lung đều không khỏi liếc nhìn về phía Triệu Bân.
"Làm sao có thể?"
Quỷ sai cũng kinh hãi.
Quái lạ, một phàm nhân nho nhỏ sao lại có uy áp đến vậy?
"Làm phiền rồi".
Quỷ sai cười khan một tiếng, rồi quay đầu định rời đi.
"Quay lại đây".
Nguyệt Thần lại mở miệng, hung hăng vươn vai.
Quỷ sai giật mình, lại đứng bất động, có chút muốn tè ra quần.
Triệu Bân phất tay áo, một tờ giấy tiền bay tới.
"Đây, dùng để chuộc lại linh hồn của bà ấy... đủ rồi đó".
Nguyệt Thần thản nhiên nói thông qua miệng của Triệu Bân.
Hù ngươi thôi!
Phải ra oai một chút.
Quan trọng nhất vẫn là lấy lại được linh hồn của Phù Dung.
"Đủ… đủ rồi".
Quỷ sai cười, cầm lấy tờ giấy tiền rồi bỏ chạy.
Sau đó, người ta nhìn thấy một bàn tay đen thui lại đang vươn ra từ phía sau cánh cửa.
Đó là tay của quỷ sai.
Bởi vì vẫn còn nhiều giấy tiền vương vãi trên mặt đất, cho nên quỷ sai mới thò tay ra lấy tiếp một nắm.
Khóe miệng của Triệu Bân khẽ giật giật.
Đúng là một tên quỷ sai hám tiền.
Thật sự quá thú vị, đi một hồi rồi còn quay lại gom thêm một nắm giấy tiền.
Quỷ sai kiểu này, đúng là ít gặp.
"Quỷ sai đi rồi à?"
"Giấy tiền ở dương gian, dưới âm phủ cũng có thể sử dụng được sao?"
"Không hổ là nhân vật đệ nhất thiên hạ! Ngay cả quỷ sai cũng bị dọa chạy".
Mọi người xì xào bàn tán, thần sắc vô cùng kính sợ.
Không chỉ kính sợ, mà còn cảm thấy rất quái lạ.
Hóa ra quỷ sai cũng không đáng sợ đến thế! Cũng rất dễ nói chuyện.
"Tên nhóc này, cũng quá..."