Trên đường trở về, Triệu Bân cứ cười khà khà, thỉnh thoảng còn nhìn Nguyệt Thần.
Nguyệt Thần chưa tỉnh, ngủ cực kỳ sâu.
Sau đó hắn tăng tốc hơn nữa, đi ra xa một tí, rồi lại quay ngược về, dừng trước một sạp hàng bày đủ loại đồ vật, nhưng hắn chỉ nhìn chằm chằm vào một thứ.
Một thứ phát ra ánh sáng nhạt, chứa đầy tơ tằm.
“Tơ thiên tằm”.
Triệu Bân than nhẹ, giống như nhận ra, hoặc là đã từng nhìn thấy trong sách cổ.
Thiên tằm là một loại cực kỳ quý hiếm, tơ do nó nhả ra tốt hơn loại bình thường rất nhiều. Tơ này mà đan thành áo thì có thể nuôi dưỡng thể phách, vì tơ của nó có một loại sức mạnh kỳ quái trời sinh.
“Chắc cô ấy sẽ thích lắm”.
Triệu Bân cười nói, “cô ấy” ở đây chính là Liễu Tâm Như.
Hắn đặt tơ thiên tằm ở đó, làm một bộ váy. Khi trở về gia tộc, hắn sẽ tặng cho thê tử.
Vợ đã có thì cha cũng không được thiếu.
Hắn chọn một viên ngọc cổ màu mực, ánh sáng mát mẻ mà giá cả cũng không tệ.
Tiếp theo lại là sòng bạc dưới lòng đất.
Nếu đã đi qua rồi thì phải vào chứ, không cần thắng nhiều, mấy trăm lượng thôi.
Hắn thấy quản gia sòng bạc đã vội lắm rồi.
Mấy ngày rồi còn không thấy chủ tử đâu, Diêm Lão Quỷ lạc đường rồi hay sao chứ!
Triệu Bân thì biết rõ, nhưng chẳng nói ra.
Một ngày mới lại đến, cuộc chiến lũng đoạn giữa các cửa hàng binh khí lại bắt đầu.
Cửa hàng binh khí Triệu gia khai trương, khách hàng lũ lượt đến xem.
Bọn họ đều là người giàu, không mua thì thôi, mua là mua số lượng lớn.
Chưa đến trưa mà binh khí đã bị mua sạch.
Triệu Bân vẫn bình tĩnh, quay về cửa hàng binh khí rồi khóa mình trong phòng, liều mạng tôi luyện.
Mua đi! Mua tiếp đi! Mua đến lúc hết tiền đi! Ta chỉnh chết các người!
Cửa hàng binh khí Triệu gia lại đóng cửa, người đi đường xem vậy đều ho khan. Cửa hàng binh khí đang tốt lành, cứ hai hôm ba bữa lại đóng cửa. Nhưng người có mắt nhìn đều đoán ra được, lần đóng cửa này không tầm thường. Binh khí của người ta được mua sạch, dù tính thế nào thì cũng sẽ không lỗ.
“Tiếp tục canh chừng”.
Liễu Thương Hải hừ lạnh, có mấy đại gia tộc ủng hộ, lão ta đã có tiền rồi.
“Tư Không đã mấy hôm rồi chưa về”.
Vương Đức ở bên cạnh rón rén, nói chuyện cũng rất cẩn thận.
“Gã vốn có tính cách kỳ quái, chắc đi mấy hôm thì về thôi”.
Liễu Thương Hải đáp, chẳng quan tâm lắm. Lúc này lão ta chỉ muốn nghĩ xem làm sao chỉnh chết cửa hàng binh khí Triệu gia thôi. Còn Tư Không sẽ có người khác đi tìm, gia chủ Liễu Thương Không sẽ gấp hơn lão ta nhiều.
Đúng là lúc này Liễu Thương Không rất lo lắng.
Tốn bao nhiêu tiền mời một luyện khí sư khách mời đến, tính cách khó chịu chưa nói, lại còn ra ngoài mấy ngày liền, thứ cần luyện thì không luyện, ra ngoài không chịu về, thật sự không có quy tắc gì cả”.
“Gia chủ, cửa hàng binh khí bên đó...”
Quản sự Liễu gia hỏi nhỏ, Liễu Thương Hải không dám đến tìm Liễu Thương Không, chỉ đành nhờ ông ta truyền lời. Vì chuyện này mà Liễu Thương Hải cũng tốn không ít tiền, mục đích rõ ràng là muốn xin tài trợ của gia tộc.
“Lão ta đúng là đầu óc có vấn đề rồi”.
Liễu Thương Không hừ lạnh, nói chuyện không chút che giấu. Thân là gia chủ, sao lão ta có thể không biết mấy chuyện đó được. Mua bình thường thì có tác dụng gì, tìm được luyện khí sư của Triệu gia mới là chính xác. Nếu cứ mua thế này, không biết có lũng đoạn được không, nhưng chắc chắn là chăm sóc rất tốt cho việc làm ăn của Triệu gia.
“Đi tìm Dương lão, đêm nay lại đến thăm dò cửa hàng binh khí Triệu gia tiếp”, Liễu Thương Không lạnh lùng nói, ánh mắt sắc bén: “Tìm luyện khí sư của nhà chúng, lôi kéo được thì tốt, không thì giết”.
“Vậy còn bên cửa hàng binh khí ạ?”, quản sự Liễu gia lại hỏi.
“Không cần quản”, Liễu Thương Không phất tay: “Mà, tiếp tục tìm Cô Lang dạ hành đi”.
“Vâng”.
Đệ tử bị phái ra ngoài dù có kiếm nhiều tiền đến mấy cũng vô dụng. Khi Triệu Uyên thoái vị, con trai lão ta thượng vị, thì Triệu Bân cũng chỉ là người làm công cho chủ mới mà thôi.
Nghĩ đến Triệu Uyên, lão ta nhìn sang biệt uyển của gia chủ.