Hai ba ngày thoáng chốc trôi qua
Tối nay, trăng tròn lên cao, ánh sáng trong vắt.
Triệu Bân lại trùm áo khoác đen, che đậy thân phận, ngồi trong đình nghỉ mát trong vườn.
Sau đó thì để lộ ra một tia khí tức Thiên Võ.
Vù, vù, vù!
Không bao lâu thì nghe thấy tiếng gió mạnh thổi ào ào.
Lão mập là người nhanh chân nhất, Chư Cát Huyền Đạo cũng không hơn không kém, sau ông ta là thằng nhóc tóc tím, Xích Yên, nhóc ham tiền và nhóc mập đen, đương nhiên không thiếu phần của Dương Hùng và lão Huyền Không, đến cả Tử Linh cũng đã đến.
Tử Linh đến đây chủ yếu là để xem kịch
Muốn xem thử Triệu Bân bịp người khác như thế nào, có phải thật sự sẽ mặt không đỏ, thở không gấp không.
Triệu Bân nhìn thấy bà ta thì không khỏi có cảm giác lo lắng.
Sở dĩ hắn dùng thân phận của Hồng Uyên là vì chiêu hồn cần sự giúp đỡ của mọi người.
“Tú Nhi, tối nay đừng phá đấy!”
Những lời như thế không biết Triệu Bân đã lảm nhảm bao nhiêu lần rồi nữa.
Nguyệt Thần không trả lời.
Vào thời khắc quan trọng thì bản thần luôn đáng tin.
Triệu Uyên cũng đã hớt hải chạy đến, lần trước ông ấy không đến kịp, lần này thì đã đến kịp rồi.
“Tên nhóc Triệu Bân đâu rồi?”
Nhóc mập đen lẩm bẩm rồi nheo mắt.
Chẳng phải đang đứng bên đấy sao?
Tử Linh và Tiểu Linh Lung đều biết rõ, Hồng Uyên đó chính là Triệu Bân.
“Xin chào tiền bối!”
Mọi người đều khom lưng chắp tay chào hỏi.
Đến Tử Linh cũng phải làm cho có.
“Giảm thọ mất thôi?”
Triệu Bân thầm ho gượng trong lòng.
Phần lớn những người có mặt ở đó đều là lão tiền bối, trong đó còn có phụ thân của hắn, họ hành lễ với hắn thì chẳng phải hắn sẽ tổn thọ sao? Nếu phải tổn thọ thật thì chắc chẳng còn sống được mấy năm nữa rồi, có điều, để chiêu hồn, cứu sống lại mẫu thân thì dù có tổn thọ cũng đáng.
“Ta tìm các vị là có việc cần nhờ!”
Triệu Bân lạnh lùng nói, kỹ thuật diễn xuất vẫn điệu nghệ như thường ngày.
“Người đừng nói vậy, cứ dặn dò là được!”