Tiểu Linh Lung thầm bĩu môi trong bụng, Tử Linh biết sự thật thì cô ta cũng biết sự thật
“Sư phụ của ngươi à?”
Mấy lão già nghe thấy tên của Hồng Uyên thì ai cũng để tâm.
“Ngày trăng tròn!”
Triệu Bân vừa nói vừa uống một ngụm rượu.
Hắn đã chuẩn bị sẵn trong đầu những gì phải nói, chẳng qua là phải cho một ngày chính xác.
“Trăng tròn đẹp, trăng tròn yên tĩnh!”
Lão mập vuốt râu, lão Huyền Đạo và lão Huyền Không cũng vậy.
Nói thế nào nhỉ? Mấy ngày không gặp, thật sự rất nhớ!
Sáng sớm.
Mới sáng ngày mà Triệu Bân đã ra khỏi biệt uyển, ngày trăng tròn phải chiêu hồn, hắn còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Nguyệt Thần từng nói có cũng được, không cũng được, nhưng với hắn mà nói, chỉ cần có chút tác dụng thì hắn cũng phải chuẩn bị cho đầy đủ, không cho phép có thiếu sót gì.
“Triệu... Triệu Bân?”
Triệu Bân bình thản ra khỏi biệt uyển khiến người nhà họ Triệu đều ngây ra.
Tưởng rằng đã gặp phải quỷ.
Mẹ, chẳng phải hắn đang ở Thương Lang sao?
Đại trưởng lão nghe nói còn không tin, khi đích thân đến xem thì lão ta thật sự đã tin, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Lão ta chỉ chờ tin Triệu Bân chết để dìu dắt con trai mình lên kế vị, như thế thì có thể đoạt quyền, giờ thế nào mà Triệu Bân lại quay về rồi.
“Phế vật!”
Lão ta thầm mắng trong lòng, người lão ta mắng là Hán Diễm.
Dầu gì cũng là chủ của một thành, đến một tên cảnh giới Chân Linh mà cũng không bắt được sao?
“Đại trưởng lão, hôm nay sắc mặt không được tốt đấy nhé!”
Triệu Bân mỉm cười rồi lạnh lùng nói, đằng sau nụ cười là sát ý đáng sợ.
“Con cháu nhà họ Triệu ta đại nạn không chết ắt có hậu phúc!”
Đại trưởng lão cười giả tạo, dù trong lòng đang tức giận nhưng vẫn nói lời đẩy đưa.
“Trông lão ca này lạ mặt thế!”
Triệu Bân liếc mắt, nhìn sang bên cạnh đại trưởng lão.