Tử Linh không nói, trừng mắt nhìn Triệu Bân.
Theo như lời đồn thì vùng đất U Minh là nơi tiếp giáp giữa dương gian và địa phủ, tất nhiên là cô ta đã nghe qua, nhưng cô ta cũng không tin lắm, chỉ vì chuyện này nghe khá là mơ hồ, chẳng có ai chứng thực.
"Nó thật sự đang ở đó".
Triệu Bân bày ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói.
"Ta không tin".
Giọng nói của Tử Linh vô cùng lạnh lùng, bởi vì cô ta cảm thấy e sợ khả năng diễn xuất của Triệu Bân.
Cô ta là người giữ mộ, chuyện có liên quan đến vua Âm Nguyệt thì cô ta không thể không thận trọng, nếu như để cho Triệu Bân tùy tiện sử dụng thi thể của vua Âm Nguyệt thì cô ta làm sao có thể ăn nói với liệt tổ liệt tông được.
"Mau dẫn ta đến vùng đất U Minh".
"Không đi được".
"Xem ra ngươi còn chưa chịu khổ đủ".
Tử Linh rất tự nhiên rút kiếm ra đặt trên vai của Triệu Bân, lưỡi kiếm sắc bén, chỉ cần lưỡi kiếm nhích qua một tấc thì đầu của hắn sẽ không còn nằm trên thân của hắn nữa.
Tất nhiên cô ta chỉ muốn hù dọa Triệu Bân.
Chủ yếu là do cô ta lo lắng cho thi thể của vua Âm Nguyệt.
"Ta không nên cứu tiền bối".
Triệu Bân lau máu mũi, lại muốn tè ra quần.
"Đó là sứ mệnh của ta".
Lời nói của Tử Linh có chút dịu lại.
Chỉ cần thi thể của vua Âm Nguyệt bình an vô sự thì việc gì cũng dễ nói.
"Người sống không được đi tới vùng đất U Minh".
"Nhưng nếu tiền bối vẫn ngang ngạnh muốn tìm lại thi thể vua Âm Nguyệt, thì vãn bối cũng có thể gọi thi thể của ông ta trở về".
"Chỉ có điều tiền bối phải tự gánh lấy hậu quả".
Triệu Bân đứng dậy, ôm chặt cái eo già nua mà nhe răng trợn mắt nói.
Hắn nói tự gánh lấy hậu quả, tất nhiên là đang ám chỉ đến vua Âm Nguyệt, dám quấy nhiễu ông ta thêm một lần nữa, đợi ông ta nổi giận lên rồi thì có một trăm Tử Linh cũng không ngăn cản nổi, thi thể cảnh giới Thiên Võ cường đại một khi hiện thế thì thiên hạ sẽ đại loạn.
Tử Linh không nói gì, xem ra là đã đồng ý.
Triệu Bân cũng không còn cách nào khác, từng bước đứng vững, hai tay tạo thành chữ thập, miệng niệm chú ngữ.
Ông!