Chủ nhân của nó quả nhiên là rất liều mạng.
Ánh mắt của con đại bàng cánh vàng đột nhiên trở nên sùng bái.
Nhìn sang Tử Linh, ngực của cô ta đang phập phồng kịch liệt, gương mặt đã đỏ ửng, sắc đỏ đã lan tràn xuống cổ, không biết là thẹn thùng hay là cả giận, đường đường là cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong, băng thanh ngọc khiết, chưa từng nghe qua loại ngôn ngữ ô uế như vậy, hơn nữa kẻ nói ra lại là một tên tiểu võ tu, từ những lời trêu ghẹo nói tới mức thành trần trụi vũ nhục.
Khó trách người khác đều gọi ngươi là tình thánh, đáng đời ngươi!
"Tú Nhi, nói đi, nói thêm vài câu nữa đi".
"Còn nói thêm thì cả hai ta đều lên đường".
Triệu Bân nằm yên chịu trận, bị Tử Linh đánh đến mức thất khiếu chảy máu.
Những lời trêu ghẹo hoàn toàn không phải là do hắn nói, mà chính là kiệt tác của Nguyệt Thần.
Tú Nhi nhàn nhã ngồi trên mặt trăng, tay cầm một cái gương nhỏ chỉnh lại mái tóc. Cô ta trêu ghẹo hết sức chuyên nghiệp, không uổng công thay đồ nhi trù tính bao lâu nay, đây chính là dụng tâm khổ cực của sư phụ đó!
Chỉ có điều giờ phút này cô ta không thể nói thêm được nữa.
Nếu còn nói nữa, đồ nhi nhà cô ta chắc chắn sẽ bị Tử Linh đánh chết.
"Nói, sao không nói nữa?"
Trong đôi mắt của Tử Linh bùng lên ngọn lửa lớn, suýt nữa là xông cả ra ngoài hốc mắt.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, thì giờ khắc này Triệu Bân chắc chắn đã xuống địa phủ uống canh Mạnh Bà rồi.
"Mặt đau".
Triệu Bân nhe răng toét miệng nói, lại hôn mê bất tỉnh.
Còn không phải là do người nào đó ra tay quá ác, đánh cho hắn không thể phân biệt được đông tây nam bắc hay sao.
Lửa giận của Tử Linh vẫn chưa tiêu.
Cho nên cô ta tất nhiên sẽ không thả Triệu Bân xuống.
Đại Bằng kêu lên một tiếng, sợ hãi chạy về linh giới, rất sợ Tử Linh đánh chưa đã sẽ tiếp tục đánh nó một trận, về linh giới vẫn an toàn hơn.
Thậm chí bạch hạc cũng ngồi im thin thít.
Chủ nhân của nó nổi danh dịu dàng, đây là lần đầu tiên nó thấy cô ta phát hỏa như vậy, Triệu Bân này đúng là thiên tài chọc tức người khác.
"Linh dịch này quá bá đạo".
Tử Linh khẽ nói, cầm hồ lô nhỏ của Triệu Bân lên nhìn.