Nghĩ cũng phải, Hán Diễm cũng có “chống lưng”, nếu không cũng sẽ không cứng rắn như vậy. Kể ra thì “chống lưng” của Hán Diễm to hơn Dương Hùng hay Yên Thiên Phong rất nhiều.
Soạt! Soạt!
Dưới ánh trăng, Triệu Bân như một bóng đen xuyên qua rừng cây.
Trên bầu trời thỉnh thoảng xẹt qua một vài tọa kỵ biết bay, tất cả hướng về phía thành Thương Lang, khi ngang qua rừng cây, không ít người từng ghé mắt nhìn xuống vì thắc mắc có phải ai đó đang luồn lách ở bên dưới, đã vậy tốc độ cực nhanh, chỉ chớp mắt đã không thấy tăm tích.
“Đừng nhìn nữa”.
“Tới thành Thương Lang thôi”.
Đợi khi thu hồi tầm mắt, từng con tọa kỵ lại sải cánh bay cao.
Hiếm người để ý tới bên dưới.
Càng không biết rằng người ở bên dưới là Triệu Bân của Triệu gia.
Triệu Bân chạy trốn không ngừng nghỉ, cũng từng có vài lần ngẩng đầu lên.
Hắn có Thiên Nhãn, thị lực cực tốt, trong số những kẻ ngang qua có vài người mà hắn biết, từng đối đầu với Triệu gia, thế nên chúng tới thành Thương Lang không phải để ngao du sơn thủy đâu.
Ơ?
Khi ngang qua một tảng đá lớn, hắn khẽ “ơ” một tiếng, vô thức quay đầu nhìn lại.
Từ đằng xa, hắn trông thấy một bóng đen, nói cho chính xác hơn, là một con diều hâu.
Đứng trên lưng diều hâu chính là Hoa Dương.
Có vẻ như Hoa Dương đã nhớ ra bóng dáng quen thuộc kia là của ai rồi.
Triệu Bân dừng lại, hắn cũng cười, cười rất vui vẻ.
Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa… thế nào ấy nhỉ… ngươi tự đâm đầu vào.
Trước đó không xử lý ngươi là vì tình cảnh không phù hợp.
Bây giờ hả, chúng ta phải tính sổ rồi, ám sát ta sẽ phải trả giá đắt đấy.
Nghĩ như vậy, hắn nấp sau tảng đá, lặng lẽ đợi Hoa Dương bay tới.
“Tú Nhi, cao thủ Địa Tạng kia có đi cùng không”.
“Cứ yên tâm mà đánh”.
Nguyệt Thần chẳng buồn mở mắt, chỉ lười nhác trả lời đúng một câu, một câu này là đủ rồi.