“Chúng vãn bối vô tình đã làm phiền đến tiền bối!”
Hán Diễm lại chắp tay, mồ hôi lạnh rơi liên tục, lão ta không dám thở mạnh.
Triệu Bân không nói gì, chỉ nhàn nhã vẽ bùa.
Trong một vài tình huống, sợ nhất là không khí đột nhiên yên tĩnh, cao thủ Thiên Võ không nói chuyện, không khí như muốn đông đặc khiến Hán Diễm không dám động đậy. Ta nên đi hay là nên đứng ở đó đây? Tiền bối cũng nên ra lệnh đi chứ.
Hán Diễm không dám lên tiếng, chỉ sợ họa từ miệng mà ra.
Cao thủ Thiên Võ mà, toàn là mấy ông lớn thôi, hơn nữa tính khí cũng rất kỳ quặc.
“Ngươi, có biết tội không?”
Một lúc lâu sau mới nghe Triệu Bân lên tiếng.
Tên này rất biết tạo khí thế cho mình, chỉ có mấy chữ mà đã có đầy uy nghi và sự lạnh lùng, nếu đã muốn hù dọa thì phải ra oai phủ đầu trước.
Nói thật, hắn cũng không hề biết Hán Diễm có tội gì.
Chuyện này thì để Hán Diễm tự nói thôi.
Những người làm thành chủ, bao gồm cả Yên Thiên Phong, Dương Hùng, và cả thành chủ thành Xích Dương, có ai tay chân sạch sẽ đâu? Chẳng qua là làm đến mức độ nào thôi.
Với những người thế này thì bắt ai là trúng nấy.
Nói chứ, câu nói đó của hắn thật sự đã khiến Hán Diễm sợ khiếp vía, quỳ xuống đất một cái rầm.
“Tiền bối tha tội!”
Mặt Hán Diễm trắng bệch, nỗi sợ toát ra từ tận sâu trong linh hồn.
Đúng là lão ta đã gây ra không ít tội ác.
Mấy năm nay, lão ta làm thành chủ cũng đã tham ô không ít, đã phạm không ít lỗi lầm, chỉ là không biết rốt cuộc người bên trong đó đã biết được bao nhiêu. Có điều, bây giờ, người đó biết được bao nhiêu cũng không quan trọng nữa vì tội nào cũng đủ để hắn mất mạng.
Hơn nữa, cấp Thiên Võ giết người mà còn cần lý do sao?
Không chỉ có lão ta quỳ xuống, quản gia của thành chủ cũng quỳ xuống theo.
Nếu cấp Thiên Võ thật sự hỏi tội, Hán Diễm không thoát được thì ông ta cũng không thoát được.
"Ngươi biết tội chưa?"
"Tiền bối thứ tội".
Nói xong một câu, tiểu viện lại trở nên tĩnh lặng.
Hoặc là nói, chính là Triệu Bân cố tình im lặng, chỉ lấy bút chấm mực, lẳng lặng vẽ bùa.