Thế thì tiếp theo đây sẽ có một tuồng kịch.
Hán Triều là một kẻ có thù tất báo, năm lần bảy lượt trêu chọc hắn ta, hiền lành được mới là lạ, nếu bị bắt, muốn chết nhanh chết gọn cũng là hy vọng xa vời, không có gì khó đoán, chắc chắn sẽ cực kỳ máu me, Triệu Bân cũng sẽ chết cực kỳ thảm.
“Xem trọng ta thật đấy”.
Triệu Bân chậc lưỡi, nhanh nhẹn tránh né binh vệ.
Hắn không muốn trốn, cũng không trốn nổi, tìm một chỗ ngồi thở mới là vương đạo.
Tự tách mình ra khỏi tai mắt, hắn bước vào một gian tạp hóa.
“Hôm nay đóng cửa, mai hẵng đến”.
Ông chủ tiệm tạp hóa xua tay, Triệu Bân chưa kịp mở miệng đã đuổi người đi.
Thời buổi loạn lạc thế này, về nhà trốn cho an toàn.
“Giấy vẽ bùa, mực vẽ bùa, bút vẽ bùa, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu”.
Triệu Bân bình thản nói, lấy ra tờ ngân phiếu đập lên quầy.
“Chờ”.
Thấy bạc, hai mắt ông chủ sáng lên, mặt cười hơ hớ.
Có tiền rồi, tối nay không về nhà cũng được thôi.
Có tiền rồi, tay chân hắn ta cũng nhanh nhẹn hơn hẳn.
Những thứ Triệu Bân cần, những thứ hắn ta có, tất cả đều được nhét vào cái túi to đùng.
“Cảm ơn”.
“Còn chưa trả tiền thừa đây mà?”
“Cho ông”.
Triệu Bân nói xong lập tức ra khỏi cửa hàng, rẽ vào con ngõ nhỏ, không rảnh chờ ông chủ lấy tiền, phải nhanh chóng rời đi mới tốt, nếu bị chặn trong cửa hàng đó thì mới vô nghĩa ấy.
Vấn đề quan trọng ở đây là mạng đáng giá hơn bạc nhiều.
“Một tên lắm tiền”.
Ông chủ cửa hàng vui vẻ ra mặt, buôn bán lời kha khá.
Men theo ánh trắng, bóng Triệu Bân lướt qua con ngõ nhỏ, tìm trăm lượng mua một căn nhà có sân vườn vào ở rồi mới rót linh dịch vào miệng, vết thương nhanh chóng khép lại, sau đó bắt tay vào vẽ bùa, nếu có người tìm đến hắn cũng không sợ, hắn đã có cách để phá, hù người hắn lại cực kỳ chuyên nghiệp.
“Mau mau mau”.
Bên ngoài, tiếng hét vang vọng trên đường cái.
Ngoài ngã tư đường, trừ binh vệ đeo đao thì chẳng có một bóng người, ai dọn quán, uống rượu, ghẹo gái… Đều bị đuổi về nhà, rồi lục tìm từng nhà, thành chủ đã ra lệnh, đào ba thước đất cũng phải tìm bằng được người.