“Đuổi theo”.
Ba tên Huyền Dương gào lên, chỉ về phía xa xa.
Nhưng nói xong thì ba người lại gặp phải hạn vì đám người đuổi giết phía sau đã chạy tới, một đám đông thật đông khiến ba người vừa đứng vững lại bị tông thêm lần nữa, không thể giữ vững nổi nên rơi xuống.
Gào!
Trước mặt, Đại Bằng rít lên thật to, lọt vào thành Thương Lang.
Cũng sau âm thanh đó thì nó đột nhiên biến mất, thời gian thông linh đã không còn, nó đã về linh giới.
“Thế là đủ rồi”.
Triệu Bân tung người nhảy xuống, cũng không cao lắm.
Phía dưới, một quán rượu gặp phải tai ương, bị hắn giẫm ra một cái lỗ thủng to đùng.
“Mẹ nó?”
Tiếng mắng vang lên, đang uống vui vẻ thì trần nhà lại sụp, một dám mặt mũi xám xịt không thấy người đó là ai, chỉ thấy một tên đầy máu lẫn vào đường cái, lập tức biến mất không thấy xác.
Soạt! Soạt!
Chỉ trong vài phút, những kẻ đuổi giết đã mò tới, hơn nữa còn là một đống lớn.
Người có thú cưỡi thì bay qua bay lại trên cao, ai cũng híp mắt quan sát phía dưới.
Kẻ không có thú cưỡi thì kéo theo một tên đang ăn cơm nào đó, cứ đi xồng xộc trên đường như cướp giật, chạy tới chạy lui, tóm hết người này đến người khác, chẳng những thô lỗ mà còn hung hăng khiến ai cũng phải mắng.
Buồn cười nhất là không thấy đâu cả.
Tên Triệu Bân đó cứ như đá chìm đáy biển… Biến mất.
“Đáng chết”.
Đám người đuổi giết hùng hùng hổ hổ.
Cẩn thận đuổi theo cả ngày trời, cuối cùng người lại biến mất.
“Chuyện quái gì thế?”
“Nghe nói là bắt Triệu Bân”.
“Triệu Bân nào, tên ở thành Vong Cổ ấy hả?”
“Ngoài tên đó ra thì còn ai”.
Những người trên đường lớn xắn tay áo lên, nghe tới tên Triệu Bân lại bắt đầu xì xào bàn tán.