Hắn không kịp nghĩ nhiều, lập tức vung bùa nổ ra.
Mục đích hắn làm như vậy rất rõ ràng, hắn muốn dùng bùa nổ để thay đổi đường đi của cây giáo.
Dù cho chỉ lệch một tấc thôi thì cũng có thể tránh được nguy hiểm.
Hắn đâu có ngốc.
Nhưng dường như không có tác dụng gì.
Mặc dù bùa nổ nhiều nhưng cũng không thể làm cây giáo lung lay, thế càng đừng nói gì đến việc làm lệch đường đi của nó, đáng ghét hơn là, thuật độn thổ của hắn cũng đã mất hiệu lực, vì bị cây giáo khống chế nên phép thuật thần thông gì cũng không dùng được, sát ý của ma tu quá nặng.
“Liều thôi!”
Triệu Bân đột ngột xoay người, cầm túi càn khôn lên rồi mở ra tại chỗ, hướng miệng túi về phía cây giáo, hắn định dùng nó hút cây giáo vào trong, nói không chừng có thể hóa giải được nguy cơ.
Mẹ kiếp! Ngươi đúng thật là nhân tài mà!
Nguyệt Thần thầm xuýt xoa chậc lưỡi, đến cô ta cũng chưa chắc nghĩ ra được cách đó, không ngờ tên tiểu bối Chân Linh này lại nghĩ ra được, trong thời khắc sống còn này mà hắn còn có thể bình tĩnh như vậy.
Người bình thường không thể nào giữ được tâm lý như thế.
Đáng tiếc là túi càn khôn cũng không lợi hại mấy, lập tức bị cây giáo chọc thủng một cái lỗ to. Triệu Bân bị nó đâm trúng, không chỉ đâm trúng mà còn bị cây giáo ghim chặt, bay một mạch mấy trăm trượng. Trên đường bay ngược về sau, sát ý của cây giáo xâm nhập vào trong cơ thể hắn, chớp mắt xương cốt khắp người, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch đều đứt ra từng tấc một.
Nhìn từ bên ngoài thì càng đáng sợ hơn.
Một cơ thể đang bình thường bỗng rách ra, máu me be bét.
Đó là nhờ có túi càn khôn đã làm suy giảm sát ý của cây giáo xuống mức thấp nhất, nếu như không có túi càn khôn cản lại thì Triệu Bân sẽ bị tiêu diệt, tan thành mây khói chỉ trong tích tắc.
Rắc rắc!
Cây giáo ghim Triệu Bân vào trong một tảng đá lớn.
A…
Triệu Bân gằn giọng hét lên, giơ đôi tay đang chảy máu lên túm lấy cây giáo, định rút ra nhưng không còn đủ sức. Sát ý đáng sợ đang hủy hoại cơ thể của hắn, đến võ hồn cũng đứng bên bờ vực sụp đổ.
Ầm!
Ma tu đã đến gần, mỗi bước chân đều khiến mặt đất rung chuyển.
“Lần này phải có câu trả lời thật rồi!”