Sau khi chạy ra thật xa thì hắn mới thở phào.
Hắn đã ra ngoài nhưng để lại rất nhiều “bảo bối” trong bụng Thụ yêu.
Ừ... Cũng tức là bùa nổ đó!
Tiếng bùa nổ vang lên liên tiếp, tiếng sau còn to hơn cả tiếng trước, nổ gãy hết cành cây của Thụ yêu, dây leo vung đầy trời nhưng vẫn không khống chế được uy lực của bùa nổ.
Đến khi tiếng nổ dứt hẳn thì thế giới cũng trở nên yên tĩnh.
“Chỗ này không nên ở lại lâu!”
Triệu Bân bĩu môi, quay người định bỏ đi.
“Đi đâu đó?”
Nguyệt Thần lạnh lùng nói.
“Có bảo bối hả?”
“Đào rễ Thụ yêu lên đi!”, Nguyệt Thần ngáp một cái.
Triệu Bân lập tức xắn tay áo, vô cùng hăng hái.
Thụ yêu đã chết rồi, cả bộ rễ đều bị hắn đào hết lên.
“Cái này... Là bảo bối sao?”
Triệu Bân lẩm bẩm. Rễ cây dài và to nhưng phần lớn đều đã bị khô héo rồi, đem về làm củi đốt thì chắc sướng lắm, nhìn thế nào cũng không giống đồ tốt
“Đốt đi!”
Nguyệt Thần cũng rất thẳng thắn.
Không cần cô ta nói thì Triệu Bân cũng lấy ngọn lửa ra.
Địa hỏa cháy dữ dội.
Nhìn bằng mắt thường cũng thấy được là rễ cây vốn không còn sự sống đó cực kỳ khô.
Vù!
Lúc đang đốt, đột nhiên có một luồng khí phóng ra.
“Bắt lấy nó!”, Nguyệt Thần lập tức nói.
Triệu Bân nhanh chân, thò tay ra bắt lấy luồng khí đó.
“Đây là?”
“Khí huyền hoàng!”
“Thật hay giả thế?”. Triệu Bân nâng luồng khí đó, nhìn tới nhìn lui.
Đương nhiên là hắn đã từng nghe nói đến khí huyền hoàng, trong Huyền Môn Thiên Thư cũng có giới thiệu đôi chút, nó là khí căn nguyên, có liên quan với Hồng Môn Tử Khí có từ thời thiên địa sơ khai.