Vô Thượng Luân Hồi

Chương 44: 44: Không Ngoài Dự Liệu




Cho nên nói, khi không còn nhiều chân nguyên trong người nữa thì nên ít dùng bùa nổ lại, tránh tiêu hao quá nhiều. “Đau đầu ghê”.

Triệu Bân ôm đầu, vẽ bùa khiến hắn tiêu hao cực kỳ nhiều lực tinh thần, hai mắt hắn đã đầy sao rồi.

“Rèn khí, luyện đan, vẽ bùa có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu. Nó yêu cầu cực kỳ cao với lực tinh thần của người dùng”, Nguyệt Thần từ từ nói.

Đạo lý dễ hiểu.

Triệu Bân cũng hiểu được, hao phí chân nguyên là chuyện nhỏ, nhưng hao phí về tinh thần và lực tinh thần mới là chuyện khó nhất.

“Nếu như biến thành võ hồn thì sẽ dễ dàng hơn chút”, Nguyệt Thần nói nhẹ.

“Võ hồn”, Triệu Bân nói nhẹ.

Hắn không lạ gì từ này nữa. Trước cảnh giới Thiên Võ thì là tinh thần, tinh thần sẽ gia tăng cùng tu vi, sau khi lên cảnh giới Thiên Võ thì tinh thần sẽ lột xác thành võ hồn.

Tinh thần và võ hồn đương nhiên không cùng đẳng cấp. So từ góc độ nào thì võ hồn cũng đè ép tinh thần, tinh thần có lực tinh thần thì võ hồn có lực hồn.

Ở một ý nghĩa nhất định nào đó thì võ tu cảnh giới Thiên Võ không thể bị trúng huyền thuật được, vì bọn họ có võ hồn, huyền thuật thuộc tinh thần là vô dụng với họ.

Đương nhiên, cảnh giới Thiên Võ dùng huyền thuật thì không nằm trong danh sách này.

Không có gì là tuyệt đối cả, nếu chưa đến cảnh giới Thiên Võ thì cũng có thể biến từ tinh thần thành võ hồn. Hắn từng xem sách cổ và có một chủng tộc kỳ dị vừa sinh ra đã có võ hồn, từ đó được gọi là tộc hồn.

Người của tộc hồn có hồn cực kỳ mạnh mẽ, là chủng tộc có nhiều luyện đan sư, luyện khí sư và bùa văn sư, chỉ vì bọn họ có ưu thế từ đầu.

Nhưng đồng thời, bọn họ có nhược điểm chí mạng là cường độ của thân thể yếu ớt đến đáng thương. Người chủng tộc này khi đánh nhau với người khác, nếu đánh xa còn được, nhưng bị người ta tiếp cận thì thì chính là ác mộng.

Sách cổ có ghi, tộc hồn đã hủy diệt từ lâu. Bọn họ đã cuốn vào một trận chiến tranh nên mới bị mất đi truyền thừa.

“Có cách lột xác từ tinh thần sang võ hồn không?”. Triệu Bân hỏi nhỏ.

“Có”, Nguyệt Thần đáp.

“Dạy ta đi!”, Triệu Bân nói, ánh mắt lóe sáng.

“Với tu vi của ngươi hiện giờ thì cường độ thân thể không đủ để khống chế võ hồn đâu”, Nguyệt Thần ngáp: “Không có nền tảng đúng đắn mà mù quáng đi chịu thì sẽ phải trả giá đắt đấy, tộc hồn là một ví dụ”.

Nhất thời, ánh sáng trong mắt Triệu Bân đã ảm đạm trở lại, hắn hiểu đạo lý này.



Nói cho cùng thì vẫn cần nền tảng vững chắc, mạnh đến cường độ nào đó thì mới chịu được võ hồn.

“Tìm đan dược tăng cấp tinh thần đi”, Nguyệt Thần lại nói. Cô ta có bí pháp tu luyện tinh thần, nhưng với cấp bậc của Triệu Bân hiện giờ thì cũng không có nhiều tác dụng, dùng đan dược vẫn thực tế hơn.

“Hiểu rồi”.

Triệu Bân uống một hớp linh dịch, đan dược Nguyệt Thần nói không phải là viên thuốc.

Tinh thần đan có thể bổ sung lực tinh thần, nhưng trị ngọn chứ không trị được gốc, phải nâng cao tinh thần.

Nhưng đan dược chân chính thì khó mà tìm được, trên thị trường cũng không bán. Lần trước tìm cả cái chợ đen mà cũng không thấy nổi một viên. Chờ khi nào rảnh hắn lại đến đó vậy, có khi lại có.

Triệu Bân thay quần áo rồi ra ngoài.

Trong viện, nhóm lão Tôn vẫn còn đang ngơ ngác. Bọn họ cứ nhìn cái cây mãi, đang yên đang lành sao lại gãy được?

“Lần sau phải đến cửa hàng binh khí Liễu gia thử nghiệm mới được”.

Triệu Bân phất tay, lẩm bẩm trong lòng. Nếu một lá không đủ thì thêm lá nữa.

Ăn xong, hắn lại ra trước quầy ngồi.

Hôm nay, vị khách đầu tiên không đến để mua binh khí mà là một lão hán bán bánh bao đối diện.

Ngoài ông ta ra còn mấy người nữa, vẻ mặt tức tối, tay ôm đầu, chắc hẳn là những người xui xẻo bị đập vào đầu ban nãy.

Đương nhiên đến là để đòi tiền thuốc men rồi.

Trả, đương nhiên phải trả chứ.

Triệu Bân rộng rãi cho mỗi người một khối bạc.

“Hào phóng thật”.

Lão hán cười tươi như hóa, thấy bạc thì nỗi đau bỗng biến mất. Bán bánh bao cả năm còn chẳng nổi một khối bạc, xứng đáng.

Những người khác cũng cười đến là vui vẻ.

Xem ra sau này nên đến gần cửa hàng binh khí Triệu gia mà va chạm thôi, còn có cơ hội bị rơi vào đầu. Làm xong việc, đòi được tiền thuốc men. Mà Triệu thiếu gia cũng hào phóng, đưa tiền không chớp mắt.



Đây là một đường kiếm tiền đấy.

Nhưng quan trọng là phải chịu được, nếu không, bị đập chết thì lại lỗ quá.

Người bị thương đi rồi thì đám Lỗ Mãng lại đến.

Bọn họ mới là những người vui vẻ nhất. Kiếm được tiền không vui sao được? Vừa mới mở cửa ra đã nhìn thấy bọn họ rồi, những xe ngựa chất đầy binh khí là kết quả thu mua sau một ngày rồi vội vàng đem đến cho Triệu Bân.

Thu, bao nhiêu cũng thu.

Triệu Bân không từ chối, càng nhiều càng ít mà.

Khách hàng nhanh chóng xuất hiện, hầu hết là mang binh khí đến, không đủ tiền thì đem binh khí lên đổi cùng.

“Cũng nên đến rồi đó”.

Triệu Bân ngồi trước quầy lẩm bẩm.

Vừa nói xong, hắn đã nhìn thấy một bóng đen đi tới. Nói là bóng đen, thực ra là mặc áo bào đen, hẳn là không muốn cho người khác nhìn thấy vẻ mặt của mình. Các khách hàng thấy vậy đều lườm, mua binh khí mà còn tỏ ra bí ẩn, ai mà thèm xem mặt ngươi chứ.

“Tú Nhi, có nhìn ra được dung mạo người này không?”

“Vương Đức”, Nguyệt Thần đáp lại rất tùy ý, chính là lão ta, người cầm kiếm hôm đó.

“Xem ra ta đoán không sai”.

Triệu Bân cười thầm, không tỏ vẻ gì đặc biệt.

“Mua nhiều có giảm giá không?”

Vương Đức lạnh nhạt nói, đi đến chỗ quầy.

“Không”.

Triệu Bân mỉm cười. Muốn lũng đoạn lại còn đòi giảm giá? Không tăng giá cho ngươi là đã may lắm rồi.

“Vậy ta lấy một trăm món”.

Vương Đức nói xong thì đưa ra một xấp ngân phiếu, đủ năm ngàn lượng.