“Chắc là cao thủ lớn gan nào đó lại chạy vào trong tìm kiếm báu vật”.
Rất nhiều người lớn tuổi vuốt râu, cố hết sức để nhìn nhưng chỉ có thể thấy một vùng sương mù u tối, không ai biết được tình hình bên trong thế nào, chỉ biết dưới ánh trăng, cấm địa cực kỳ náo nhiệt.
“Vào trong xem thử không?”
“Ngươi bị điên rồi sao? Đây là hang Quỷ Minh đấy”.
“Vùng đất đại hung đó thì không vào được đâu!”
Rất nhiều võ tu đi ngang qua, nhưng ai nấy đều nhát gan, vốn dĩ cấm địa đã là nơi rất đáng sợ rồi, giờ cộng thêm tiếng nổ và tiếng khóc than nữa thì càng đáng sợ hơn. Đừng nói là cảnh giới Chân Linh, e rằng đến cả lão tiền bối cảnh giới Địa Tạng cũng né như né dịch, bị cấm địa này làm cho sợ mất vía rồi. Theo họ thấy, người có thể gây ra động tĩnh lớn như thế ở hang Quỷ Minh nhất định phải là nhân vật có tiếng tăm, nói không chừng là cảnh giới Thiên Võ cũng nên.
Rất nhiều người lập tức tìm một chỗ tầm nhìn tốt, khoanh tay đứng chờ xem.
Nói không chừng lát nữa sẽ có người ra, phải xem thử là thần thánh phương nào.
Ầm! Bùm! Ầm!
Tiếng nổ không ngừng vang lên từ trong núi, hết đợt này đến đợt khác.
Nhìn kỹ thì thấy mảnh đất đó tối đen như mực, quỷ mới biết là có bao nhiêu huyết nhân, còn Triệu Bân thì bị bao vây bên trong, bị nhấn chìm hết lần này đến lần khác.
“Cút!”
Triệu Bân không ngừng hét lên, liên tục vung bùa dùng chú liên tục.
Chỉ có điều, hắn không dùng bùa nổ mà dùng bùa lôi quang.
Trong tình hình này, có vẻ bùa lôi quang hữu dụng hơn, mỗi khi lôi quang phát nổ thì luôn có cả đám huyết nhân kêu gào. Cũng đúng thôi, huyết nhân thuộc âm tà nên đều sợ ánh sáng, khi cơ thể bị ánh sáng chiếu vào thì sẽ bốc lên những tia khói màu xanh.
Bùa lôi quang dễ dùng, vật tránh tà càng dễ dùng hơn.
Chẳng hạn bùa thuật, nếp, tiền đồng... tất cả đều được lấy từ chỗ của pháp sư tà ác. Mấy thứ này chẳng thể dùng được khi đánh nhau nhưng khi đối phó với đám huyết nhân này, lần nào cũng có thể đánh cả đám.
Hết thứ này đến thứ khác.
Không biết có bao nhiêu huyết nhân bị đánh tan tác.
“Nhốt... cho ta!”