Ọc!
Triệu Bân hộc máu, bị sát ý chém trúng võ hồn, đầu óc lập tức choáng váng, đầu hắn đau như muốn nổ tung, thất khiếu chảy máu. Hắn lảo đảo, quỳ một chân xuống đất, hai mắt tối sầm, không ngừng ho ra máu tươi.
Một lúc lâu sau, hắn mới hồi phục, trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận.
Chỉ một chút sát ý mà đã suýt chút giết chết được hắn, nếu như hắn vào trong rừng cây ăn trái thì chắc sẽ chết rất thảm.
“Chịu ngoan ngoãn rồi sao?”
Nguyệt Thần liếc Triệu Bân một cái.
Triệu Bân ho một tiếng gượng gạo, ngoan ngoãn đến mức không thể nào ngoan ngoãn hơn.
Dù cho hắn có thiên nhãn thì khi đến cấm địa này, nó cũng chỉ như vật trang trí thôi.
Có rất nhiều nguy hiểm tiềm tàng mà hắn không thể nhìn thấy được.
“Chắc mảnh đất này có xác tiên!”
Nguyệt Thần chậm rãi nói nhưng có vẻ không chắc chắn lắm.
Đâu chỉ có Triệu Bân bị giới hạn tầm nhìn mà chính cô ta cũng vậy.
Vẫn là câu nói đó, cô ta chỉ là một luồng hồn phách, nhìn sơ qua là đã biết hết được vạn vật trên thế gian, nhưng cấm địa ở hang động Quỷ Minh này rõ ràng đã vượt qua phạm trù sự vật của thế gian.
Chẳng hạn như khu rừng cây ăn trái đó, cô ta không thể nhìn thấu được.
Cô ta chỉ biết là có liên quan đến thần tiên nhưng lại không thể chắc chắn bên dưới rừng cây ăn trái này có xác tiên hay không. Nếu như Triệu Bân thăng cấp lên cảnh giới Huyền Dương thì hắn sẽ là võ hồn cấp Huyền Dương, vậy cô ta ở trong ý thức của Triệu Bân thì đương nhiên khả năng nhìn nhận thế giới của cô ta cũng sẽ được nâng cao.
“Xác tiên hả?”
Triệu Bân hít một hơi thật sâu.
Giờ hắn mới thấy hơi sợ, bây giờ hắn vẫn còn sống thì thật sự đã may mắn lắm rồi.
Tiên còn đứng trên cả cảnh giới Thiên Võ.
Nhân vật cỡ đó, dù cho đã chết thì cũng không cho phép người khác xâm phạm đến uy nghiêm của mình. Uy áp, khí thế, sát ý khi còn sống, bất cứ thứ nào cũng có thể giết chết hắn, đến cả uy thế của xác vua Âm Nguyệt, hắn cũng không chống đỡ nổi thì nói gì đến xác tiên.
Triệu Bân thầm lẩm bẩm một mình.