Triệu Bân nuốt một ngụm nước bọt, quả nhiên chỗ nào cũng có bẫy.
Cây cầu này khẳng định không thể đi qua, nếu không thì viên đá đó chính là kết cục của hắn.
Bơi qua tốt hơn.
Bơi qua an toàn hơn.
Vậy mới nói, Tú Nhi của hắn vẫn rất đáng tin cậy ở những thời điểm quan trọng.
Bên kia dòng sông máu chính là một mảnh núi rừng.
Trong khu rừng u ám không có ánh sáng, cũng không có một ngọn cỏ, rừng cây chỉ còn lại những thân cây khô trơ trụi, toàn thân đen xì xì, nếu như có người mắc bệnh hoàn hảo đứng ở đây, chắc chắn người đó sẽ đi tưới nước hết cho bọn chúng.
“Đừng động vào cây cối”, Nguyệt Thần lại nhắc nhở.
Nếu không nhờ Nguyệt Thần nhắc nhở nhanh thì Triệu Bân đã không an phận vươn tay ra rồi, hắn muốn sờ thử xem mấy cái cái cây này là loài gì mà kì lạ đến thế.
Nguyệt Thần đã nói thì hắn tất nhiên phải nghe lời.
Sau khi đi qua núi rừng, hắn mới quay đầu nhìn, lại cầm đá ném tới, đụng phải một thân cây, sau đó khắp rừng cây đều đung đưa, mây mù đen kịt mãnh liệt kéo tới, tựa như có rất nhiều quỷ ảnh đang chạy qua chạy lại như bay. Triệu Bân nhìn thấy vậy thì da đầu tê dại, đó là ác quỷ sao? Số lượng còn không hề ít.
Nếu như trước đó hắn chạm vào thân cây, chắc bây giờ hắn cũng không thể đứng ở đây nữa.
Sau mấy giây, hắn mới định thần lại, tiếp tục nghe theo chỉ dẫn của Nguyệt Thần, đi sâu vào trong.
Trong khoảnh khắc, Nguyệt Thần cau mày, giống như đã phát hiện ra một thứ gì đó rất đáng sợ.
Thứ đó khá quá sức đối với Triệu Bân.
Cô ta là thần, cho nên đương nhiên cô ta sẽ không sợ, nhưng nếu Triệu Bân gặp phải thứ đó thì hắn chắc chắn phải chết, hắn chỉ là một người phàm nhỏ bé, cho dù hắn có thể khiến cho cô ta cảm thấy bất ngờ vì thiên phú của mình, thì ở nơi đất dữ này hắn chẳng qua cũng chỉ giống như một con kiến nhỏ, chuyện cảnh giới Thiên Võ cũng phải chôn thân ở đây hoàn toàn không phải là lời đồn đại, mà chính là sự thật.
"Kiếm tốt".
Trong lúc Nguyệt Thần đang cau mày thì Triệu Bân đã ngừng lại.
Hắn phát hiện bảo bối, là một thanh kiếm màu đen cắm ở vách đá cách đó không xa, huyết khí quẩn quanh thân kiếm, hắn cũng không nhìn ra nó được tạo ra bởi vật liệu gì, chỉ biết là nó rất bá đạo, so sánh với nó thì kiếm Long Uyên cũng chỉ là đồ chơi con nít.
"Tú Nhi, đó là một bảo bối".
Triệu Bân xoa xoa tay, bật cười ha hả, hắn đang xin phép Nguyệt Thần, muốn nhờ cô ta nhìn thử xem xung quanh có nguy hiểm gì hay không để hắn có thể đi lấy thanh kiếm kia. Đó rõ ràng là đồ tốt, không dễ gì mới gặp được.
"Muốn chết thì cứ đi qua đó".
Nguyệt Thần nhàn nhạt nói, cô ta cũng đã sớm trông thấy thanh kiếm kia, nó đúng là một món binh khí tốt, nhưng vấn đề là thanh kiếm kia không thể động vào, tu vi cỡ như của Triệu Bân thì chưa đi tới đó cũng đã gặp phải tai họa rồi, cho dù là cảnh giới Thiên Võ thì cũng chưa chắc có thể bảo toàn tính mạng.
Vèo!
Triệu Bân tức mình, liền phóng ra một ngọn phi đao hướng về phía thanh kiếm kia.
Ngay sau đó, phi đao liền nổ tung, còn chưa kịp rơi xuống đất thì đã hóa thành tro bụi, Triệu Bân thấy vậy thì thất kinh hồn vía, không biết vì sao phi đao lại bốc hơi, con mợ nó cảnh tượng này sao mà quá kinh người.
Haiz!
Hắn thở dài một tiếng, cho dù không muốn bỏ cuộc nhưng cuối cùng vẫn phải quay lưng bỏ đi.
Hắn tiếp tục đi vào trong.
Phía trước có một đống đá vụn, bên trong chôn vùi rất nhiều xác chết, cái xác nào cũng bị gặm nham nhở, chỉ còn ít thịt thối rữa bám trên xương cốt, cách thật xa cũng có thể ngửi thấy mùi hôi thối, khiến cho người khác bất giác muốn nôn.
Không đợi Nguyệt Thần nhắc nhở, Triệu Bân liền đi vòng qua.
Đống đá vụn đó tuyệt đối không phải đất lành, nếu không thì cũng sẽ không có nhiều xác chết đến như vậy.