Nguyệt Thần lười biếng nói, cũng không thèm mở mắt.
"Ba ngày".
Triệu Bân lẩm bẩm, thế mà hắn vẫn còn sống, thật đúng là mạng lớn.
Dưới nước cũng có rất nhiều nguy hiểm, giống như đá ngầm hay thủy quái, nhưng thật may là hắn không bị đám thủy quái bắt được.
"Không biết nhóc hám tiền có được cứu hay không?"
Triệu Bân lẩm bẩm, đánh nhau với cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong lâu như vậy đã là cực hạn của hắn, nếu còn không cứu được, thì chính là số mạng rồi.
Nguyệt Thần mở mắt, liếc nhìn Triệu Bân.
Thành thật mà nói, có lẽ cô ta đã xem thường tâm cảnh của tên này, dám đọ sức với cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong mà vẫn giữ lại được cái mạng, đúng là không thể nào tìm ra được một kẻ thứ hai giống như hắn.
"Trở lại".
Trong lòng Triệu Bân khẽ quát lên một tiếng, sử dụng thuật ngự kiếm, muốn triệu hồi kiếm Long Uyên.
Kiếm Long Uyên đã bị thất lạc.
Có lẽ nó cũng đã bị rơi xuống lòng sông.
Gọi mấy lần mà nó cũng không có phản ứng, không biết đã bị vướng lại ở chỗ nào.
Nghĩ tới đây, hắn liền muốn nhảy xuống khỏi rặng đá.
Kiếm Long Uyên làm từ vẫn thiết quý giá đó! Nếu mất đi thì hắn sẽ đau lòng lắm!
“Dừng”.
Nguyệt Thần nhàn nhạt nói một tiếng, dường như cố ý nói đúng thời điểm Triệu Bân đang lưng chừng nhảy xuống, khiến cho hắn phải nhanh chóng lượn trở lại, cái eo già nua của hắn vì bị bẻ lại đột ngột cho nên nhói lên một cái, nhưng hắn cũng không quan tâm, bởi vì mỗi lần Nguyệt Thần nói chữ "dừng" thì nhất định hắn sẽ tìm được bảo bối.
"Bên trái, ba trượng", Nguyệt Thần nói.
Triệu Bân liếc mắt nhìn sang, liền thấy ở chỗ nước sâu lại có một cái hang động, vì đêm tối cho nên tầm mắt của hắn bị hạn chế, nếu không chú ý thì cũng sẽ không nhìn thấy.
Không suy nghĩ nhiều, hắn lập tức nhảy tới đó.
Đây dường như là một động phủ, ngẩng đầu có thể nhìn thấy một tấm bảng hiệu được khắc bằng đá, trên tấm bảng có khắc mấy chữ cổ, trông rất dày dặn có lực.
"Động, chết, người".
Triệu Bân đọc từng chữ thành tiếng.
Nguyệt Thần liếc hắn một cái.
"Tên gì mà kỳ cục".
Triệu Bân lẩm bẩm, rồi đi vào trong động phủ.
Vừa bước tới hai bước, hắn lại vòng trở lại, ngửa đầu nhìn bảng hiệu.
Con mợ nó, có phải ta đã đọc ngược rồi hay không?