“Đây là… nơi nào?”, Triệu Bân sửng sốt nhìn chung quanh. Một lúc lâu sau, ánh mắt của hắn như dán vào khoảng không trước mặt.
Giữa không trung có một vầng trăng sáng treo lơ lửng, không phải trăng tròn mà là trăng lưỡi liềm, tỏa sáng mơ hồ như mộng, ngồi trên đó là một cô gái trông rất hư ảo, hai tay ôm má, chớp mắt nhìn hắn.
Triệu Bân kinh ngạc đến mức lùi lại đột ngột, nói: “Cô là ai!”
“Nguyệt Thần”, cô gái cất giọng nói, thanh âm trong trẻo như tiếng chuông ngân.
“Cô là... thần?”
“Thần có đẹp không?”, Nguyệt Thần mỉm cười, đôi mắt đẹp long lanh, tràn đầy ma lực.
“Đe… đẹp”, Triệu Bân ngây người nói.
“Trẻ nhỏ dễ dạy”, Nguyệt Thần cười híp mắt, không biết từ đâu lấy ra một chiếc gương nhỏ, hết soi bên trái lại soi bên phải, chỉnh lại mái tóc của mình.
“Xin mạo muội hỏi cô một câu, đây là nơi nào?”, Triệu Bân hỏi.
“Đây là bên trong ý thức của ngươi”, Nguyệt Thần vươn vai, nói: “Ta là vị thần ẩn trong mặt dây chuyền trăng non kia”.
“Mặt dây chuyền trăng non? Mặt dây chuyền mà Liễu Tâm Như tặng ta?”
“Chứ không thì ngươi nghĩ sao?”, Nguyệt Thần ngáp một cái, vừa nhìn là biết hắn còn chưa tỉnh ngủ.
“Vậy tại sao cô không đi vào ý thức của nàng ấy mà lại chạy sang ý thức của ta?”, Triệu Bân nghi ngờ hỏi.
“Cô gái đó dùng chín kiếp luân hồi chúc phúc cho ngươi, xem như là đã ký khế ước với ta, mặt dây chuyền trăng non chính là vật mang khế ước. Chính ước nguyện của nàng ấy đã đánh thức ta. Ta tỉnh dậy nằm trên người của ai thì sẽ đi vào ý thức của người đó, lời giải thích này dễ hiểu chứ hả?”
“Đợi đã, ta phải suy nghĩ chút”.
Triệu Bân vẫn còn cảm thấy mộng mị, Nguyệt Thần này làm cho hắn cảm thấy không thể hiểu nổi, mà khiến hắn ngạc nhiên nhất chính là mặt dây chuyền trăng non lại cất giấu bí mật lớn như vậy, có thể ngẫu nhiên mở ra một vị thần.
“Thân thể của ta đã không còn, chỉ còn sót lại chút ý thức. Từ nay về sau ta sẽ dùng thân thể của ngươi để dưỡng hồn”. Trong lúc Triệu Bân đang lẩm bẩm, Nguyệt Thần khoan thai nói: “Ngươi yên tâm, việc dưỡng hồn của ta không ảnh hưởng xấu gì tới ngươi cả”.
“Cái này ta hiểu, cô muốn tìm một chỗ trú đúng không?”, Triệu Bân nói.
“Hiểu như vậy cũng đúng”, Nguyệt Thần nhún vai nói.
“Cô mượn thân thể của ta dưỡng hồn, coi như là ta đã giúp cô, để báo đáp lại, cô cũng nên giúp ta một tay mới phải!”, Triệu Bân chà hai bàn tay lại với nhau, hai mắt sáng rỡ, nói: “Hãy ban cho ta thần lực, ta đi phá nát Liễu gia”.
“Chuyện này ta giúp không nổi”.
“Sao lại như vậy! Cô là thần mà!”
“Ta đã nói rồi, ta chỉ còn sót lại chút ý thức”, Nguyệt Thần nhún vai nói: “Ngoại trừ ký ức, cái gì ta cũng không có”.
“Không thì cô đổi chỗ trú ngụ đi!”, Triệu Bân ngập ngừng thăm dò.
“Sao, không muốn nối lại linh mạch hả?”
“Cô có thể nối lại linh mạch của ta sao?”, Triệu Bân như tỉnh táo lại, cơ thể căng cứng.
“Ta đây... khụ khụ... ta là thần! Không gì không thể”.
Chỉ một câu nói đã khiến cho Triệu Bân vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, giống như người sắp ngã gục nhìn thấy được tia hy vọng.
Nguyệt Thần cười mà không nói, chỉ phất tay áo, phóng ra một tia sáng thần kỳ, nhìn kỹ mới nhận ra đó là những hàng chữ rất nhỏ, chỉ to cỡ ngón tay cái, màu vàng kim, đang sắp xếp lại với nhau.
“Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh”.
Triệu Bân ngẩng đầu, nhìn dòng thứ nhất, đọc lên từng chữ, liền biết đây là bí kíp rèn luyện bắp thịt, loại bỏ tạp chất, cường hóa gân cốt, củng cố nền tảng thân thể của mình.
Đương nhiên, đây mới chỉ là điều cơ bản nhất.
Trong quyển kinh còn nói, nếu như có thể luyện thành bí pháp này thì có thể niết bàn lột xác, đúc thành kim thân bất diệt, đưa tay liền có thể dời núi vén biển, phá thiên diệt địa, có thể nói là kim cương bất hoại, vạn pháp bất xâm.
Lợi hại như vậy sao?
Triệu Bân liếm môi, chỉ nhìn lời giới thiệu này thôi cũng đủ chấn động rồi.
Tuy nhiên, cho dù rất chấn động, nhưng dường như bí pháp này vẫn chưa hoàn thiện.
Sau khi xem qua, hắn lại nhìn Nguyệt Thần, ánh mắt nói lên tất cả.
“Ta chỉ còn sót lại chút ý thức, nên trí nhớ cũng thiếu sót”.
Nguyệt Thần nói, một câu trả lời rất dễ hiểu.
“Chưa hoàn chỉnh thì sao mà luyện được”.
“Lưu chuyển một vòng chu thiên là có thể nối lại linh mạch”.
“Thật hay giả vậy?”
“Đây là bí thuật luyện thể của Man Thần, pháp môn kiến tạo căn cơ tối cao, là bí thuật lợi hại nhất!”, Nguyệt Thần duyên dáng nói như hát: “Muốn đạt tới võ đạo bí cảnh thì phải dùng nó để kiến tạo căn cơ”.
Man Thần?
Triệu Bân lại lẩm bẩm, không cần nghĩ cũng biết vị đó cũng là một vị thần, hơn nữa còn có quan hệ sâu xa với Nguyệt Thần, nếu không thì cô ta cũng sẽ không có được bí thuật luyện thể của Man Thần, mà đây lại chính là một pháp môn tối cao.
Nếu không phải giữa hai bên có mối quan hệ đặc biệt, thì chỉ có kẻ ngu mới truyền thứ này cho người khác biết.
“Võ đạo bí cảnh là gì?”
Sau khi lẩm bẩm, Triệu Bân lại nhìn về phía Nguyệt Thần.
“Khi đạt tới cảnh giới Thiên Võ rồi thì ngươi sẽ hiểu”, Nguyệt Thần lại nằm dài trên mặt trăng, nói: “Nguyệt Thần ta cũng tốt bụng nhắc nhở ngươi, nếu tu luyện Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh vào ban đêm, thì tốt nhất nên tìm một cái giẻ nhét vào miệng, để tránh việc gây náo loạn”.
“Tại sao?”
“Làm gì có nhiều tại sao như vậy?”, Nguyệt Thần nhẹ nhàng phất tay áo, ném Triệu Bân ra khỏi ý thức.
Trong phòng tân hôn.
Triệu Bân đột ngột mở mắt ra, hai con ngươi đảo nhanh, liếc nhìn chung quanh.
Đây tuyệt đối không phải là một giấc mơ.
Trong đầu hắn có Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh, hơn nữa giọng nói và dung mạo của Nguyệt Thần cũng vô cùng rõ ràng.
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, hắn đã lẻn ra khỏi phòng.
Dưới gốc cây cổ thụ trong vườn, hắn ngồi xếp bằng, trong lòng mặc niệm pháp môn, lưu chuyển Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh.
Hự!
Khi tâm pháp lưu chuyển, hắn liền nghe thấy tiếng gầm nhẹ đau đớn của mình.
Đau, rất đau, đau đến tận xương tủy.
Lúc này hắn mới hiểu được tại sao Nguyệt Thần lại bảo hắn nhét giẻ vào miệng, bởi vì nửa đêm yên tĩnh như vậy, nếu như hắn đau đớn gầm lên, nhất định sẽ có biết bao nhiêu người bị đánh thức, sau đó sẽ dẫn đến biết bao nhiêu lời chỉ trích.
Có điều, suy nghĩ một chút thì hắn cũng cảm thấy chuyện này rất bình thường.
Pháp môn luyện thể lợi hại như vậy, nếu như có thể tu luyện mà không phải chịu bất kỳ đau đớn nào thì mới là không bình thường.
Hắn lại ngồi tại chỗ, nhét khăn tay vào miệng.
Lần thứ hai lưu chuyển, hắn vẫn nghe thấy tiếng kêu rên của mình, cảm thấy bên trong cơ thể như đang co giật đùng đùng, gân cốt xương thịt và kinh mạch như đều bị xé nát, trong nháy mắt lại cảm thấy thân thể như đang tự đặt vào trong lò lửa và bị nung cháy. Nói chung, tứ chi xương cốt, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch của hắn lúc này cũng giống như đang bị dao cắt, chịu nỗi khổ lăng trì vậy.
Hự!
Triệu Bân gầm nhẹ, trán nổi gân xanh, đầu óc ong ong.
Trong chốc lát, hắn đã không còn phân biệt được đâu là thực, đâu là ảo.
Chiếc khăn tay trong miệng hắn đã thấm đẫm máu, phản chiếu dưới ánh trăng một màu đỏ tía.
“Đau quá thì cứ dừng lại”.
Nguyệt Thần khoan thai nói, cô ta tự biết Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh lợi hại như thế nào, Man Thần là kẻ mất trí, cho nên pháp môn luyện thể của hắn ta tất nhiên cũng không dành cho người luyện, trong trí nhớ của cô ta, người có thể chống chịu được sự đau đớn này cũng chẳng có mấy người.
Tuy nhiên, đáp lại cô ta cũng chỉ là tiếng gầm thống khổ của Triệu Bân.
Trên gương mặt vẫn còn hơi non nớt ấy hiện lên vẻ điên cuống, đôi mắt sáng rực máu lửa.
Đau đớn, nhưng cũng hưng phấn.
“Khá lắm nhóc con, ta đã đánh giá thấp ngươi rồi”.
Nguyệt Thần liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt sáng lên, sự ngoan cường của Triệu Bân nằm ngoài dự liệu của cô ta.
Hoặc là nói, khi con người đã có chấp niệm, thì những chuyện khác chẳng còn là vấn đề với họ.
Chấp niệm của hắn chính là chuyện Triệu gia bị sỉ nhục, chính là quy luật sinh tồn đẫm máu, khiến cho hắn thay đổi tâm trí, nhận ra kẻ mạnh mới có thể thống trị thế giới, muốn dùng nắm đấm để nói chuyện thì hắn phải là người mạnh nhất.
Hự!
Tiếng gầm gừ của Triệu Bân càng lúc càng trở nên âm ỉ, đôi mắt càng lúc càng đỏ ngầu.
Sự đau đớn đã chạm đến giới hạn.
Thời khắc này hắn hoàn toàn có thể bất tỉnh lúc nào không hay, nhưng hắn vẫn rất ương ngạnh.
Bên ngoài thân thể của hắn đã chảy ra những thứ đục ngầu, đặc sệt.
Đó chính là tạp chất, tạp chất trong cơ thể hắn nhờ có Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh mà có thể tống hết ra ngoài.