Nguyệt Thần thong dong đáp, chắc hẳn đã bị tiếng hừ của lão Huyền Không đánh thức.
“Thiên lôi có luyện hóa được không?”, Triệu Bân hỏi.
“Thế thì phải xem là thiên lôi của ai”, Nguyệt Thần vươn vai: “Ngươi có thiên lôi ở cấp Chân Linh, dù luyện đến chết cũng không luyện hóa được lá huyết chú kia”.
Triệu Bân khẽ ho khan, ngụ ý thì đương nhiên hắn cũng hiểu chứ, là do tu vi quá thấp, chèn ép sức mạnh của thiên lôi. Nếu hắn sở hữu tu vi ở cảnh giới Địa Tạng thì chắc hẳn sẽ dễ dàng luyện hóa hơn.
Không thể nào đưa thiên lôi của mình cho lão Huyền Không chứ!
Như thế thì lão Huyền Không may mắn quá, còn hắn thì khổ rồi, sẽ bị tổn thương căn cốt. Thiên lôi giống như huyết chú của lão Huyền Không vậy, nó hòa vào làm một với võ hồn của hắn. Nếu bóc tách thiên lôi ra, chẳng khác nào chém đứt một cánh tay của hắn cả.
“Còn cách nào khác không?”, Triệu Bân hỏi.
“Dùng chiếc nhẫn ma!”, Nguyệt Thần thản nhiên đáp: “Sát khí trong chiếc nhẫn ma có thể giảm bớt sức mạnh của huyết chú, chưa biết chừng còn có thể nuốt nó luôn”.
“Sao cô không nói sớm!”
Triệu Bân nhanh chóng ngồi vững, quệt mồ hôi, sau đó thu lại thiên lôi, cẩn trọng dè dặt luyện hóa suốt một ngày. Mẹ kiếp, ngươi bổ cho ta một nhát đao quá ư là mới mẻ và thoát tục.
Có thời gian rảnh như thế, ta đi vẽ bùa chẳng tốt hơn à?
Ở phía đối diện, lão Huyền Không lấy ra chiếc khăn tay mà lão ta ngậm trong miệng, máu me be bét.
Luyện cả một ngày cũng không luyện hóa được.
Không phải vì thiên lôi không đủ, mà vì tu vi của Triệu Bân quá thấp.
Hầy!
Lão Huyền Không thở dài một tiếng, sau đó đứng dậy.
“Đi đâu hả?”
Triệu Bân giơ tay, lại túm lão Huyền Không trở về.
“Thiên lôi không được, ta sẽ đổi cái khác!”
“Còn phương pháp nào khác sao?”
“Có chứ”, Triệu Bân lôi chiếc nhẫn ma ra, nó có một màu đen rất thuần túy.
“Ma?”
Lão Huyền Không và Huỳnh Nham nheo mắt lại, đương nhiên họ có thể nhìn ra được một chút sát khí lộ ra trên chiếc nhẫn ma, lạnh lùng mà tàn bạo, vừa nhìn đã biết là vật tà ma.