Lúc Triệu Bân đến Đấu Giá các thì lão Huyền Không đã đợi sẵn trong đình nghỉ mát rồi.
Từ xa, lão Huyền Không đã nhìn thấy Triệu Bân, ánh mắt lão ta rất kỳ lạ.
Huỳnh Nham - người từng chủ trì buổi đấu giá cũng có mặt, biểu cảm của lão ta cũng không khác với lão Huyền Không là mấy.
Sao lại mọc thêm một cánh tay nữa rồi?
Đấy là ý nghĩ mà hắn đọc được từ trong ánh mắt của hai người họ.
Chắc là do tiền bối Hồng Uyên!
Lão Huyền Không lẩm bẩm trong lòng, e là chỉ có Hồng Uyên mới có khả năng đó.
“Chào tiền bối!”
Triệu Bân đi thẳng vào trong đình nghỉ mát, lễ phép chào hỏi.
“Không cần đa lễ, ngồi xuống đi!”
Lão Huyền Không mỉm cười hiền hòa, một cường giả Địa Tạng đỉnh cao mời một tiểu bối Chân Linh uống trà, hơn nữa còn đích thân rót trà, chắc đây là lần đầu tiên lão ta gặp trong đời, thế cũng xem như rất nể mặt Triệu Bân rồi. Nói chính xác hơn là nể mặt Đại Hạ Hồng Uyên.
“Phải chăng tiền bối đã có tin tức của hoa Hồn Linh?”
Triệu Bân uống một ngụm trà rồi háo hức hỏi.
“Hang động Quỷ Minh!”, Lão Huyền Không chỉ nói có bốn chữ.
Triệu Bân nghe vậy thì nhíu mày, hình như hắn đã từng nghe qua cái tên này, đó là một trong số ít những cấm địa ở biên giới Đại Hạ, nghe tên thôi là biết đó không phải là chỗ tốt lành gì.
Nghe hai chữ “Quỷ Minh” là có thể tự hiểu rồi.
Nghe đồn chỗ đó thường xuyên có quỷ, hơn nữa còn là quỷ cực kỳ hung hãn, được người đời xem như ranh giới Âm Tào Địa Phủ. Hễ người ở dương gian mà đi vào thì gần như đều chết sạch. Cả trăm ngàn năm nay, bất cứ ai vào hang động Quỷ Minh đều như thế, dù là Địa Tạng đỉnh cao thì cũng không ngoại lệ.
Tương truyền là từng có cao thủ cấp Thiên Võ vào khám phá nhưng cũng bặt vô âm tín.
Đương nhiên đó đều là lời đồn, không ai biết được là thật hay giả, cũng không có bằng chứng gì.
Một lúc lâu sau hắn mới nhìn sang lão Huyền Không và nói: “Hoa Hồn Linh ở trong đó sao?”