Vô Thượng Luân Hồi

Chương 377: 377: Ta Ra Giá Năm Trăm Lượng




Thế là trận tỷ thí quyết định vị trí thiếu chủ đã có kết quả, thiếu chủ Triệu gia vẫn là Triệu Bân, không còn ai dám lên tiếng phản đối.



"Con trai, con không bị thương ở đâu chứ?"



Triệu Uyên xoay người, vỗ lên bả vai của Triệu Bân, trong lòng vẫn không khỏi đau xót.



Cánh tay!



Ống tay áo bên trái của Triệu Bân hoàn toàn trống rỗng.



"Không sao".



Triệu Bân toét miệng cười, nụ cười vẫn rạng rỡ như vậy.



Không cần lo lắng tới cánh tay này.



Đợi tới khi hắn đạt cảnh giới Chân Linh tầng 5, hắn còn có thể tạo ra một cánh tay khác bá đạo hơn.



Ban đêm, mùi rượu thơm lan tỏa khắp khu vườn lớn của gia chủ.



Triệu Uyên mở tiệc, trước là để mừng con trai, sau là để tiếp đãi mấy người Chư Cát Huyền Đạo.



"Sư phụ ngươi đâu?"



Lão mập nhìn Triệu Bân chằm chằm hỏi, mấy lão già này tới Triệu gia một chuyến cũng chỉ vì muốn gặp Hồng Uyên mà thôi.



"Chết rồi", Triệu Bân thuận miệng nói ra.



Chỉ có điều, ngay sau đó hắn liền liếc xéo Nguyệt Thần một cái rồi mới nhanh chóng đổi lời: "Bế quan".



"Con cái nhà ai đây?"



Chư Cát Huyền Đạo còn đang ôm Tiểu Linh Lung, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ quái, tò mò nhìn Triệu Bân. Đây không phải là con gái ruột bên ngoài của ngươi đó chứ! Như vậy thì thật thú vị nha!



"Nhặt được đó".



"Nhặt được hả, tốt, nhặt được thì không tốn tiền".



"Một trăm lượng, lão phu mua con bé".



"Ba trăm lượng, ta mua, ta rất thích con bé này".



"Cút, ta ra giá năm trăm lượng".



Đám người không đứng đắn này tụ tập lại nhao nhao lên, cũng không biết có phải là do uống nhiều quá hay không mà cứ đòi ra giá mua đứa nhỏ, người không biết bọn họ đang ăn cơm nghe được có khi còn tưởng ở chỗ này đang tổ chức một cuộc đấu giá.



Những lời không đứng đắn của mấy lão già này Triệu Bân đều nhổ vào, nhanh chóng đoạt lại Tiểu Linh Lung.



Nhìn sang tiểu nha đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đã đen lại.



Đám nhóc con láo toét, đám lão già mất nết, cứ đợi bà đây khôi phục tu vi đi rồi biết.



Bầu không khí bên này hòa hợp, thì bầu không khí bên kia lại rất căng thẳng.



Từ khi được mang về đến giờ, Triệu Dương vẫn còn bất tỉnh, chỉ có trời mới biết hắn ta đã gãy bao nhiêu xương cốt, đứt bao nhiêu gân mạch, lại còn bị cấm pháp phản phệ, tình hình vô cùng thê thảm.



"Triệu Bân".



Đại trưởng lão nghiến răng nghiến lợi, ủ mưu nhiều năm, thế mà cuối cùng mọi chuyện lại hỏng bét.



Đêm khuya, tiệc rượu mới dần tan.





chapter content