Có trưởng lão lên tiếng, là nói với đại trưởng lão, cấm thuật cắn ngược rất đáng sợ.
Như Triệu Dương mà không đủ mạnh thì rất có thể sẽ bị phế.
“Thắng đã rồi nói”.
Đại trưởng lão hít sâu một hơi, cắn răng nói.
Cấm thuật cũng mở rồi, bỏ cái giá cao như thế, còn hơn cả thiếu chủ nhiều.
Nếu cắn ngược, lão ta tìm linh dược áp chế cho Triệu Dương là được.
Cho nên nói, Triệu Dương điên, lão ta cũng điên theo rồi. Vẫn là lợi ích và quyền lợi làm cho lão ta mất hết sự bình tĩnh.
“Triệu Bân, không ngờ tới phải không!”
Triệu Dương cười âm hiểm, lúc này hắn ta không chỉ dữ tợn mà còn giống ác quỷ nữa.
Triệu Bân không đáp, khí thế nháy mắt tiến lên đỉnh phong.
Triệu Dương có lực chiến đấu cảnh giới Huyền Dương, vậy hắn cũng phải vận dụng toàn lực thôi.
“Giết!”
Triệu Dương rống lên, một bước đạp nát đài chiến đấu, xông tới với khí huyết bạo ngược. Hắn ta của hiện tại như một đại ma đầu, một chưởng mạnh mẽ bạo liệt, khí thế kéo lên đến cực điểm, ánh mắt đã mất đi sự thanh tỉnh.
Triệu Bân không đối chọi, chân đạp bước phong thần né qua.
Điều khiến hắn kinh ngạc là, Triệu Dương lúc này lại đuổi theo kịp tốc độ của bước phong thần. Một chưởng như đao sắc bổ xuống. Nếu là cảnh giới Chân Linh tầng bốn bình thường thì chắc chắn sẽ bị chết tươi ngay. Lực chiến đấu của cảnh giới Huyền Dương cực kỳ mạnh mẽ.
Trong một ý niệm, hắn lại tránh đi.
Triệu Dương vẫn đuổi kịp tốc độ kia như cũ, một quyền một chưởng đấm vào.
Khóe miệng Triệu Bân chảy máu, lui lại từng bước.
Không kể cái khác, chỉ nguyên sức mạnh thì hắn đã kém hơn.
Giết!
Triệu Dương như một con sư tử điên cuồng, nhào tới trước mặt, khí khát máu càng nồng đậm.
Triệu Bân không sợ, đón đầu mà tới, há miệng một tiếng Hổ Gầm Long Ngâm, cộng hưởng với võ hồn. Một tiếng rống mang theo tiếng rồng ngâm mơ hồ, sóng âm cực kỳ mạnh mẽ.
Hự...!
Triệu Dương hự một tiếng, bị sóng âm tấn công, đầu óc nhất thời choáng váng.
Hắn ta đúng là có lực chiến đấu ở cảnh giới Huyền Dương, nhưng lực tinh thần thì không kháng nổi.