Keng!
Triệu Bân không nói nhảm, lập tức tấn công, một kiếm chém mạnh ra một vùng kiếm khí.
Triệu Bân không chuyển động, lấy hồn khống chế kiếm, hai kiếm hộ thể, mặc kệ kiếm khí ác liệt đến đâu cũng rất khó tiếp cận gần hắn. Như vậy cũng đủ khiến các khán giả kinh ngạc. Không phải họ chưa từng thấy ngự kiếm, nhưng ngự kiếm mà không niệm pháp quyết thì vẫn là lần đầu tiên xem. Triệu Bân đứng không nhúc nhích, mà hai thanh kiếm lại bay đi bay về tán loạn, con mẹ nó, đây là lấy ý niệm khống chế kiếm à?
So với người khác thì Triệu Uyên còn đau lòng hơn.
Lúc đi, con trai của ông ấy vẫn khỏe mạnh.
Ba tháng không gặp, một bên tay áo đã trống rỗng.
Những ngày qua, con trai của ông ấy có lẽ đã chịu không ít nỗi khổ. Nếu không có Chư Cát Huyền Đạo lôi kéo, có lẽ ông ấy đã sớm xông lên đài, nhưng vì sợ Triệu Bân phân tâm nên không làm.
Oa!
Đang lúc đấy, Đại Bằng quay vòng, hạ xuống võ trường.
Đừng nhìn bề ngoài nó không ra sao, nhưng bá khí ầm ầm, rơi xuống tạo ra một hồi gió lốc. Những người có nền tảng yếu như Nghiêm Khang đều bị thổi cho lảo đảo, chủ yếu là sát khí của Đại Bằng khá nồng, tu vi tuy thấp nhưng chiến tích cao, cùng với chủ nhân Triệu Bân đã trải qua bao nhiêu trận huyết chiến, cho nên sát khí đã tu luyện ra từ đó.
“Đó... là thông linh thú à?”
Con em Triệu gia cùng các trưởng lão Triệu gia đều nhìn lên, ánh mắt sáng rỡ.
Thú cưỡi phi hành, bọn họ gặp không ít.
Có điều, bọn chúng đều được nuôi trong chuồng, đây là lần đầu họ được thấy thông linh thú. Vì cực kỳ ít người thông hiểu thuật thông linh, hoặc có lẽ là, vì yêu cầu nghiêm ngặt, phải cần dòng máu đặc thù mới có thể, người bình thường muốn cũng không được.
Không một ai biết Triệu Bân làm kiểu gì.
“Đứa nhỏ nhà ai kia”.
Trông thấy Đại Bằng, đương nhiên cũng thấy Tiểu Linh Lung. Triệu Bân đi xuống trước, còn cô ta vẫn ngồi bên trên, tay nhỏ nắm chặt lông của Đại Bằng, chỉ sợ không cẩn thận mà té xuống, đệ tử chân truyền của Đại Hạ Hồng Uyên chết vì té ngã thì nhục không thể đâu cho hết.
Soạt!
Lão mập đưa tay, cách không kéo cô ta xuống, ôm vào ngực, dò xét một lượt. Da thịt hồng hào mũm mĩm, đúng là đáng yêu quá đi mất.
Chư Cát Huyền Đạo cũng không trung thực, duỗi tay nhéo gương mặt nhỏ. Đều là ông già cả, ai cũng thích trẻ con, đây có lẽ là sự thân thiết cách thế hệ trong truyền thuyết, có điều, chức vị của Tiểu Linh Lung còn cao hơn bọn họ ấy chứ.
Tính từ Đại Hạ Hồng Uyên thì lão Huyền Đạo còn phải gọi cô ta là sư thúc cơ đấy.
“Nhóc con này có khung xương thật kỳ lạ”.
“Lớn lên chắc chắn sẽ là một mỹ nhân”.
“Nào, cười cho ông xem cái đi”.