Từ khi cô ta biết nhận thức và có trí nhớ, sư phụ luôn là người che gió che mưa cho cô ta, chỉ có hôm nay là ngoại lệ, cho dù cô ta có kêu gào thế nào thì cũng không thấy bóng của sư phụ đâu. Một người có cảnh giới Địa Tạng như cô ta mà bây giờ cũng phải run rẩy trong gió rét, tựa hồ như cô ta đã không còn là đồ nhi của Hồng Uyên nữa, cũng không còn là cường giả uy chấn một phương, mà chỉ là một cô nhóc bị lạc đường trong đêm tối vậy.
"Đừng sợ".
Triệu Bân vươn tay ra ôm cô ta vào lòng, đồng thời cũng quan sát tứ phương, nửa đêm tại nơi thâm sơn cùng cốc sao lại xuất hiện cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong, hơn nữa còn có tận hai người, không biết vì lẽ gì lại đang trừng mắt nhìn hắn, toát ra luồng sát khí vô cùng lạnh lẽo.
Tiểu Linh Lung không nói gì, chỉ ngẩng đầu lên.
Nhìn từ góc độ này, một nửa gương mặt của Triệu Bân lại trông giống người tốt hơn mấy phần, hơn nữa còn có nét cương nghị không thể hiểu nổi, giữa hai lông mày cũng vừa toát ra một tia lạnh lùng hiếm có! Nói thử nghe xem, một tên biến thái tự nhiên lại có thể lấy đâu ra được khí chất đó vậy?
Như đã nói qua.
Vòng tay của hắn quả thực rất ấm áp, giống như sư phụ của cô ta vậy.
"Đi xuống dưới".
Triệu Bân nghiêm túc nói với Đại Bằng.
Hai kẻ cảnh giới Địa Tạng, cộng thêm hai con Huyết Ưng cảnh giới Huyền Dương đỉnh phong, rất nhanh sẽ có thể đuổi kịp bọn họ, cho nên bọn họ phải bay xuống đất, sau đó tìm một chỗ để Triệu Bân diễn một tuồng kịch hù dọa hai kẻ kia, chuyện này hắn đã làm nhiều lần, chỉ không biết lần này có thành công hay không thôi.
Quác!
Đại Bằng kêu lên, sà xuống như một bóng đen.
"Đi đâu?"
Hai cường giả Địa Tạng đỉnh phong hừ lạnh một tiếng, hai con Huyết Ưng cũng sà xuống theo.
Đến phía trước một hang động, hai kẻ áo đen mới dừng lại.
Trong hang động tối tăm vang lên tiếng của hai người đang nói chuyện.