“Chúng ta coi như là không đánh không quen, thả ta ra đi!”
“Trêu ghẹo bà đây, ngươi tính sao?”
“Hay là, vãn bối lấy thân báo đáp?”
Triệu Bân chưa kịp lừa gạt thì Nguyệt Thần đã thay hắn nói rồi.
Ha ha ha!
Bà chủ Linh Lung lại cười, đã bảo mà! Cái thằng nhãi này gan to bằng trời.
Thú vị như thế, cô ta cũng không nỡ giết.
“Có người”.
Triệu Bân đột nhiên nói, nhưng là Nguyệt Thần nói hộ.
Đúng là có người, núp trong bóng tối bên ngoài vườn, đã đến từ một lúc trước, phép ẩn núp khá là thần bí, chắc hẳn là cảnh giới Địa Tàng, nhưng cũng khó mà thoát khỏi sự quan sát của cô ta.
“Nhãi con có lực cảm ứng không tệ đấy!”
Bà chủ Linh Lung mỉm cười, sau đó liền biến mất dạng.
Xem ra cô ta cũng cảm nhận được.
Soạt! Soạt!
Có thể nghe thấy tiếng sột soạt, chắc là Linh Lung đuổi theo người thần bí kia.
“Cơ hội tốt”.
Triệu Bân giãy giụa kịch liệt, phải trốn thoát khỏi cái nơi quỷ quái này trước khi Linh Lung quay về, nhưng mà, dây thừng cô ta cột không phải loại bình thường, mà là được rèn luyện một cách đặc thù, không chỉ khó kéo đứt mà còn có công hiệu giữ lại chân nguyên.
Keng!
Hắn lấy hồn khống chế kiếm, chặt đứt thân cây.
Bị treo lên cây cả ngày, cuối cùng mới được tiếp xúc thân mật với đất.
Thế nhưng, vẫn chả có tác dụng gì.
Chặt đứt thân cây, hắn vẫn bị gô lại như một con giòi lăn qua lăn lại dưới đất. Hắn cật lực giãy giụa, không ngừng muốn thoát khỏi dây thừng.
“Lấy máu nhuộm dây”, Nguyệt Thần thản nhiên nói.
Triệu Bân không nghĩ nhiều, lập tức rạch da ra.
Máu tươi chảy ra nhuộm vào dây thừng.
Trong giây phút ấy, Nguyệt Thần truyền ra một đoạn bùa chú khó hiểu.
Cũng may thiên phú Triệu Bân cao.
Đọc bùa chú ra, sợi dây thừng lóe sáng, rồi buông lỏng.
Một sợi dây thừng kỳ lạ.
Triệu Bân coi như thoát ra được, tiện tay cầm lấy sợi dây thừng. Thảo nào mà phong ấn được chân nguyên, đến kiếm còn chém không đứt, hóa ra phải đọc bùa chú mới được.
“Chạy là thượng sách”.
Hắn thu lại dây thừng, quay người chạy trốn.
“Có bảo bối”.
Một lời của Nguyệt Thần lại khiến Triệu Bân dừng lại.
Bình thường, bảo bối mà Nguyệt Thần nói thì đều là bảo bối thật.
“Không phải ở đây, trong Linh Lung các ấy”.
“Được!”