Triệu Bân cười một tiếng, cất văn thư đi, đi được hai ba bước thì lại đi vòng trở lại, rộng rãi đem một xấp bùa lôi quang dày kín đáo đưa cho Dương Hùng.
Xong chuyện hắn mới xoay người chạy đi, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
"Đây là bùa lôi quang sao?", hai mắt Dương Hùng sáng lên.
Đây là đồ tốt, hắn đưa cho lão ta một hai lá bùa thì cũng không nói, đằng này hắn lại đưa cả một xấp dầy như vậy, thế thì vô cùng đáng giá! Đã nói mà! Triệu thiếu gia ngoài vô sỉ ra thì những việc khác đều tốt cả, còn rất biết điều!
“Thiên chi kiêu nữ hôm nay quả là xinh đẹp”.
“Sư phụ của cô ta cũng đẹp vô cùng, khuynh quốc khuynh thành thật đấy!”
“Vị đi bên cạnh kia chắc là Hoa Dương à!”
Đường phố phồn hoa, vì có Vân Phượng và Liễu Như Nguyệt đi qua nên càng thêm huyên náo. Một trưởng lão Thiên Tông, hai đệ tử Thiên Tông, một ngọc thụ lâm phong, hai dung mạo tuyệt thế, đi đâu cũng sẽ gây ra sự chú ý.
Liễu gia hôm nay đúng là vinh quang đầy mặt.
Liễu Thương Không nén giận mấy ngày, cuối cùng cũng nở được nụ cười, sống lưng thẳng tắp.
Trưởng lão Thiên Tông đích thân đến là vinh hạnh đến mức nào chứ.
Ở bên này, Triệu Bân đã tìm được một hẻm nhỏ không người, trốn vào lòng đất, lúc quay ra đã biến thân dịch dung, phủ áo bào đen, còn đeo cánh tay giả.
Lúc này sắc mặt Nguyệt Thần đã đen thêm chút ít.
Bảo sao cô ta như vậy, vì gương mặt Triệu Bân dịch dung chính là bộ dạng của cô ta.
Nếu chỉ có vậy thì thôi đi.
Chủ yếu là ánh mắt của Triệu Bân không nghiêm chỉnh chút nào. Đi được hai bước còn không quên giật quần áo ra nhìn vào trong, bộ ngực kia đúng là cao ngất.
Có lẽ vì tò mò nên hắn còn chọc mấy cái.
Không thể không nói, đàn hồi cực tốt, chạm vào rất thích.
Thuật biến thân đúng là một loạt bí thuật tốt.
Ít nhất là Triệu Bân cảm thấy thế, rảnh rỗi còn có thể nghiên cứu chút ít.
Mặt mũi của Tú Nhi mất hết.
Đồ đệ của cô ta thật là ngày càng có tiền đồ, biến thì biến, lại còn thành gương mặt của cô ta, vậy thì thôi đi, nhưng cái tay kia, mẹ kiếp, sao mà hư hỏng như vậy chứ. Mặc dù là Triệu Bân tự chọc, nhưng cô ta nhìn thì lại thấy khác rồi.
“Mềm, mềm thật”, Triệu Bân cười hề hề.
“Mềm à, ta cho ngươi mềm này”, Nguyệt Thần tát một cái ra ngoài.
Ặc...