Ừ, chính là người tên là Vân Phượng của Thiên Tông, hắn đã từng nghe về cô ta từ chỗ của lão Huyền Đạo. Cấp bậc của cô ta trong tông không cao nhưng thân phận lại không tầm thường, cô ta cũng có huyết mạch đặc biệt, từ khi vào Thiên Tông thì đã là đối tượng được tập trung bồi dưỡng, đích thực là Địa Tạng tầng tám, vẫn chưa qua ba mươi mà đã có tu vi như thế rồi, trong Đại Hạ cũng không có được mấy người như thế. Thật không ngờ, cô ta lại đến thành Vong Cổ, chắc là đến đón Liễu Như Nguyệt về Thiên Tông. Cô ta coi trọng đồ đệ như thế thì cũng đủ để thấy được người này coi trọng thể Thiên Linh thế nào.
Đây là lần thứ hai hắn gặp Vân Phượng.
Lần đầu tiên là vào cái đêm hắn thay xương đổi cốt, cô ta đứng ở đầu cuối của bậc thang, giống như người nắm giữ thế gian, nhìn xuống hắn và nhìn xuống nhà họ Triệu, cao cao tại thượng.
Sau lưng Vân Phượng còn có một thanh niên mặc áo tím.
Đó là Hoa Dương.
Triệu Bân không hề nhận ra gã, nhưng người của thành Vong Cổ thì đều biết. Hôm đó, ngày Liễu Thương Không mừng thọ, Hoa Dương cũng từng đến chúc thọ, tặng cho lão ta một viên đan dược, áp đảo cả hội trường. Sau đó, Võ Nhị mang đến tặng một cái bô tiểu thì mới nổi bật hơn viên đan dược đó.
Chớp mắt, Triệu Bân đã đi đến nơi.
Vừa đúng lúc Vân Phượng đứng dậy, có vẻ như đang định đi, khi ngẩng mặt lên thì cô ta nhìn thấy Triệu Bân.
Hoặc cũng có thể nói, cô ta đã cảm nhận được sự có mặt của Triệu Bân từ khi hắn còn ở rất xa.
Dương Hùng thấy hắn thì thầm ho lên một tiếng, là thành chủ của thành Vong Cổ, đương nhiên lão ta biết ân oán của họ. Nhóc Triệu Bân à, sớm không đến, muộn không đến, sao cứ phải đến vào lúc này?
Hoa Dương phe phẩy nhẹ cây quạt, quan sát Triệu Bân từ trên xuống dưới.
Tên này vẫn giả tạo như vậy, thần sắc thoáng vẻ chế nhạo, hắn ta đã nghe nói từ lâu, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt Triệu Bân, đúng thật là đặc biệt như trong lời đồn.
“Chào thành chủ!”
“Chào tiền bối!”
Triệu Bân rất biết lễ độ, ân oán thì mặc ân oán, gặp nhau thì vẫn phải chào hỏi trước đã.”
“Thể Thiên Linh không phải người mà ngươi có thể động vào, đừng mơ mộng hão huyền nữa!”
Vân Phượng lạnh lùng nói, giọng điệu uy nghiêm và còn có ý uy hiếp. Cũng giống như năm đó, cô ta thật sự không để mắt đến mọi thứ, từ đầu đến cuối đều không nhìn Triệu Bân đến một cái.
Dù cho Triệu Bân đã quay lại tu luyện võ đạo.
Dù cho Triệu Bân đủ xuất sắc.
Nhưng vẫn không thể nào xứng với đồ đệ của cô ta.
Triệu Bân không trả lời.
Cái tên này lại cầm giẻ lau, nhét vào trong miệng.
Bởi vì cô nương Nguyệt Thần kia đã tỉnh ngủ, đang hung hăng vươn vai, lỡ đâu cô ta không an phận, dùng miệng của hắn nói ra những lời hoang đường, ví dụ như những lời trêu ghẹo Vân Phượng, vậy thì hôm nay hắn cũng không cần đi đâu nữa, Vân Phượng chắc chắn sẽ dùng một cái tát đưa hắn đi chầu Diêm Vương! Nhớ lại những việc mà Nguyệt Thần đã từng làm, hắn nghĩ mình vẫn nên nhét miệng lại cho an toàn, cái bà Tú Nhi đó mà thấy người đẹp thì mồm miệng sẽ ngay lập tức liếng thoắng!