Triệu Bân đi ra khỏi Tài Mãn lâu rồi dạo quanh chợ đen. Nói thật, hắn rất thích không khí ở chợ đen, cảm giác khá thần bí.
Người ở đây chẳng nói năng gì mà chỉ toàn dùng ký hiệu tay.
Đương nhiên cũng có những người bô bô nói chuyện, nhưng đều là người mới không hiểu quy tắc nơi này. Bọn họ sớm muộn rồi cũng bị xử lí, lần sau quay lại sẽ trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều.
Hắn dừng lại trước một sạp hàng.
Sạp hàng này không lớn, cũng không bán nhiều đồ, nhưng cũng chẳng phải hàng tầm thường, ít nhất đều rất hiếm gặp.
“Huyền thiết tím”.
Triệu Bân nhìn chằm chằm nó, là một viên huyền thiết, nguyên liệu tốt để chế tạo binh khí.
Tên khác là: huyền thiết tím.
Nhưng nó không có màu tím, mà toàn bộ nó tỏa ra một ánh sáng tím kỳ lạ.
Loại sắt này có giá không rẻ, dễ gặp khó cầu, hắn chưa từng thấy trước đây.
“Miễn cưỡng đủ để chế tạo một thanh kiếm”.
Triệu Bân thầm tính toán.
Kiếm Long Uyên của hắn còn chưa được mài giũa xong nữa. Cấp hiện giờ của kiếm chỉ hợp để đánh người và luyện thể mà thôi, quá nặng, không tiện chiến đấu.
Dù sao thì hắn mang thuộc tính phong, cầm kiếm đi đánh nhau cũng phải cần tốc độ.
Nếu có một thanh kiếm nhẹ nhàng thì cũng sẽ dễ dàng hơn. Lấy huyền thiết tím này để cải tạo là hợp nhất, cộng thêm phong và lôi nữa thì uy lực sẽ là một kích giết chết.
“Một ngàn lượng”.
Chủ sạp hàng lên tiếng, là một người trung niên lôi thôi. Lúc nói chuyện cũng không ngẩng đầu lên, chỉ ôm một viên ngọc, ra sức chà xát, thỉnh thoảng còn thở mạnh.
Viên ngọc đó cũng là đồ bất phàm, đặt trên người có thể ổn định tâm thần, rất ít người bán.
“Năm trăm”.
Triệu Bân lãnh đạm nói, mặc cả một nửa. Cha hắn từng dạy vậy, không được nữa thì tăng thêm chút!
“Được”.
Bất ngờ là người này lại đồng ý.
Triệu Bân méo miệng.
Mẹ nó chứ, có phải mặc cả ít quá rồi không.
Bên này, người trung niên đã lấy ra một miếng vải đen và đóng gói huyền thiết tím lại.
Tiền trao cháo múc.
Triệu Bân cũng dứt khoát, không mặc cả nhiều.
Hôm nay hắn đắm mình trong chợ đen, đồ tốt không ít, giá cũng rất chói mắt. Hắn cũng được coi là nhà giàu nhỏ, nhưng thật sự không mua nổi bao nhiêu bảo bối ở đây.
Mãi đến đêm hắn mới chịu rời đi. Hắn đã tiêu mất phân nửa số tiền bán được hôm nay. Ngoài huyền thiết tím ra thì hắn còn mua linh dịch tắm mình cùng không ít đan dược bổ sung chân nguyên và lực tinh thần trong thời gian ngắn, chuẩn bị tốt mọi thứ.
Lúc về đến cửa hàng binh khí thì lão Tôn đã chuẩn bị xong cơm nước rượu thịt rồi.
Nhìn tiểu viện chất đầy binh khí.
Đều là mua lại, một ngày mua quá nhiều.
Sau khi ăn cơm, hắn lại khóa chặt cửa phòng.
Lấy huyền thiết tím ra, vẫn là sấm sét, từng tia đánh ra như rắn, bao lấy huyền thiết.
Bước đầu tiên đương nhiên là tôi luyện, lấy ra tạp chất trong đá huyền thiết rồi mới luyện binh khí.
Cùng là sắt, huyền thiết tím và vẫn thiết lại không cùng đẳng cấp chút nào, nó cũng không cứng như vẫn thiết nên mài giũa dễ hơn nhiều.
Ngày đầu tiên, hắn đúc ra phôi kiếm.
Ngày thứ hai, hắn đã làm được mũi kiếm.
Đến đêm ngày thứ ba mới nghe thấy tiếng kiếm đã luyện thành, kiếm gọn mà kiên cố, mũi kiếm sắc nhọn, tổng thể còn phát ra tia sáng màu tím.
“Ta sẽ đặt tên cho ngươi: Tử Tiêu”.
Triệu Bân cười nói, rồi vung mấy chiêu trong phòng. Mỗi kiếm đều tạo ra âm thanh chói tai. So với kiếm Long Uyên thì kiếm Tử Tiêu nhẹ hơn, phối hợp với phong và lôi là được tuyệt chiêu.
“Quấn quanh eo cũng không tệ”.
Triệu Bân mỉm cười, kiếm Tử Tiêu có tính mềm dẻo, rất tốt, vòng quanh eo cũng thành một cái đai lưng, nhìn cũng tiện mà lấy kiếm ra cũng nhanh.
“Sắc trời tối nay đẹp đấy”.
Nguyệt Thần im lặng cả ngày đột nhiên lên tiếng.
Triệu Bân liếc cô ta một cái, có thể nghe rõ ràng được ý của Nguyệt Thần là muốn hắn nhân lúc trời tối mà đi trộm ít đồ.
Thôi đi, trộm thế nào được nữa.
Ba đại gia tộc bị mất đồ, ai cũng canh phòng cẩn mật, nào có dễ trộm thế.
So ra thì luyện binh khí vẫn quan trọng hơn. Hai hôm nay cửa hàng binh khí đã bán được gần hết rồi, cần phải bổ sung thêm hàng, không thì lấy đâu ra mà bán.
Hắn chưa ngủ mà lấy binh khí ra, dùng sấm sét tôi luyện. Tu vi tịnh tiến, cường độ của sét cũng tăng lên, không còn tốn sức nhiều như trước nữa.
Một đêm trôi qua, ngày mới lại đến.
Trời vừa sáng bảnh mắt đã nghe thấy tiếng gõ truyền ra từ cửa hàng binh khí Liễu gia. Hai gã sai vặt đứng hai bên đeo chiêng gõ chống, nhìn vô cùng có khí thế.
“Binh khí mới ra lò đây”.
“Giảm giá hai phần”.
Đây chính là lời nói của hai tên sai vặt.
Triệu Bân không bất ngờ.
Cửa hàng binh khí của Liễu gia thật sự không thể đứng yên được nữa. Bọn chúng đã gạt bỏ sự kiêu ngạo xuống để cạnh tranh ác ý, lần này là cướp khách.
“Ta không nghe lầm chứ! Liễu gia cũng giảm giá à? Trước giờ toàn tăng giá mà”.
“Tám phần là do bị Triệu gia ép”.
“Cũng đúng, từ khi Triệu gia khai trương đến nay thì Liễu gia có bán được kiện nào đâu, ế gần chết”.
“Đáng đời”.
Mới sáng sớm mà đã khua chiêng gõ trống rồi, náo nhiệt vô cùng, người bàn tán cũng đông, mà tiếng chửi rủa cũng không ít. Nhìn từ phía xa là đã không muốn đến xem rồi, giảm giá cũng không mua đấy, các ngươi oai tiếp đi!
Con người mà! Vẫn cần sự “theo đuổi”.
Phần đông võ tu vì mua binh khí mà bị Liễu che chèn ép, mắng nhiếc. Giờ Liễu gia yếu thế rồi nhưng cũng chẳng ai muốn nể mặt nữa.