Sau đó ba ngày, cũng không thấy hắn bước ra khỏi cửa phòng.
Mà trong ba ngày này, luôn có một người mặc hắc bào, âm thầm đi quanh cửa hàng binh khí, cho rằng mình che giấu thân phận rất tốt, nhưng đối với Nguyệt Thần thì có cố che giấu cũng vô dụng.
"Chưa chết?"
Kẻ mặt hắc bào kia tất nhiên chính là Vương Dương, lông mày của hắn ta đang nhíu chặt.
Trúng phải loại độc bá đạo như vậy, Triệu Bân chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng cho dù như vậy, Vương Dương cũng muốn chạy đến hậu viên của cửa hàng binh khí nhìn một chút, xem Triệu Bân đã chết chưa! Nếu như chưa có thông tin chính xác, hắn ta không thể nào ngủ yên giấc.
Đáng tiếc, hắn ta đã đợi ba ngày cũng không thấy có động tĩnh gì.
"Không chết cũng phải mất đi nửa cái mạng".
Vương Dương cười nhạt, cuối cùng xoay người đi, trong lòng vô cùng thoải mái.
Một lần không được, hắn ta không ngại làm thêm vài lần.
Đáng tiếc là Triệu Bân đang chữa thương, nếu không, nhất định hắn sẽ kéo Vương Dương đi tửu lầu uống vài ly, hỏi cái tên đó cho thật rõ ràng, ông đây chỉ trêu chọc ngươi, không nghĩ ngươi vậy mà lại muốn giết chết ta.
Hự!
Tới đêm thứ tư, Triệu Bân mới mở mắt, khạc ra một ngụm khí đen nhánh đục ngầu thật dài, sắc mặt tái nhợt, hồi lâu mới ửng đỏ trở lại, hắn phải dạo một vòng quanh Quỷ Môn Quan, quả thực nghĩ tới mà sợ, thủ đoạn này so với đám sát thủ La Sinh Môn còn ác độc hơn nhiều!
"Nhóc con, lần này tới lượt ta".
Triệu Bân cười lạnh một tiếng, đeo lên tấm mặt nạ da người, sau đó còn dịch dung, khoác hắc bào che giấu khí tức, rời khỏi cửa hàng binh khí dưới ánh trăng sáng.
Trong đêm khuya, khung cảnh thành Vong Cổ rất tịch mịch.
Trên đường trừ mấy tên sâu rượu cùng ăn mày cũng không còn ai khác.
Triệu Bân đi trên đường giống như một u linh, xuất quỷ nhập thần.
Đi một chút hắn đã đến phía trước một cửa hàng, đó là sản nghiệp của Vương gia, gia chủ nhà này buôn bán dược liệu, quầy thuốc này hắn cũng đã từng "chăm sóc" qua, bởi vì Vương Dương phái người tới cửa hàng của Triệu gia ăn trộm, cho nên hắn mới trả lễ lại.
Đêm nay, hắn không chỉ muốn trộm đồ, mà còn muốn bày trò ác hơn.
Trong chớp mắt, hắn đã chui vào lòng đất.
Hắn chui tới đâu, Nguyệt Thần liền hăng hái dò xét tới đó, bên trong quầy thuốc có bao nhiêu võ tu, mỗi võ tu có tu vi như thế nào, đang rải rác ở đâu, cô ta đều nói ra vanh vách, cô ta cũng rất rành mấy thủ đoạn trộm gà trộm chó này, cho nên phối hợp với Triệu Bân rất ăn ý.
Nhờ sự chỉ dẫn đó, Triệu Bân mới có thể một đường thông suốt không gặp trở ngại.
So với tiền trang của Liễu gia, cấm chế trong quầy thuốc của Vương gia chỉ là một trò đùa.
"Cho ngươi dám hãm hại ta này!"
Vào quầy thuốc, Triệu Bân liền giống như một con ngựa hoang bị đứt dây cương, bất kể là đan dược hay dược thảo, đáng tiền hay không đáng tiền, hắn đều lấy hết không chút khách khí.
Hắn có túi càn khôn, còn có thể lấy nhiều hơn nữa.
Buồn cười là thị vệ trong quầy thuốc chẳng có ai phát hiện ra.
"Tú Nhi, trong thời khắc mấu chốt cô ngàn vạn lần đừng có chơi ta".
Triệu Bân liếc Nguyệt Thần một cái, rất sợ cô ta đột nhiên đổi giọng.
Như vậy, đêm nay sẽ rất ồn ào.
Nguyệt Thần xem thường, cô ta chỉ có hứng thú với mấy tiểu muội xinh đẹp, đang trộm đồ thì cứ lo trộm đồ đi.
Ta muốn hại người cũng phải tùy thời điểm chứ!