Triệu Bân vừa nghe thấy thì đứng dậy ngay, hắn quên béng chuyện này mất, tiền cược đấy! Một đền chín đấy! Hắn đã cược cả gia sản của mình rồi, phải đi thu tiền lại chứ.
Hắn mới đi được hai bước thì lại quay trở lại.
Hắn vẫn chưa đút hết trái cây nên quay lại đút hết mấy miếng còn lại vào miệng Liễu Tâm Như.
“Tiền và vợ, ngươi chọn gì?”
“Chuyện này mà cũng cần phải hỏi à, chọn tiền chứ gì!”
“Việc đến giờ ngươi vẫn chưa có vợ không phải là không có lý do đâu!”
“Có phải ngươi đang mắng ta không?”
Sau khi Triệu Bân đi thì tên mập và nhóc ham tiền lại không ngừng đấu khẩu. Không biết Ngưu Oanh đã bị bao nhiêu người lườm liếc, nếu như Triệu Bân nghe thấy chữ “tiền” mà mắt còn sáng hơn cả khi gặp mẹ ruột của mình thì nhiều trái cây như thế, chẳng lẽ hắn không sợ làm vợ mình nghẹn chết sao?
“Nhà họ Triệu có tài đức gì chứ?”
Khô Sơn lẩm bẩm, ông ta vẫn còn ngồi ở đó, vẻ mặt rất kỳ lạ.
Với tầm nhìn của một Huyền Dương đỉnh cao, đương nhiên ông ta cũng có thể nhìn ra được sự phi thường của những người ở đó.
Nếu như lão Huyền Đạo và lão mập đều là cảnh giới Địa Tạng.
Thì bọn tên mập và nhóc ham tiền đều có huyết mạch đặc biệt.
Cả đám nhân tài này, ai cũng có lai lịch không đơn giản.
Bây giờ, họ lại đều tụ họp ở đây thì khó tránh khỏi việc sẽ gây ra sự chú ý, cộng thêm việc hôm nay có Dương Hùng ủng hộ nữa, chuyện này khiến ông ta bất giác có suy đoán nhất định nhà họ Triệu nhỏ bé này có cất giấu bí mật động trời gì đó, nếu không thì sao lại có nhiều người giúp đỡ đến thế, nhất định là có chuyện không thể cho người ta biết.
Phía bên này, Triệu Bân đã ra khỏi cửa hàng binh khí, đi thẳng đến sòng bạc.
Được thu tiền thì đương nhiên trong lòng sẽ cảm thấy thoải mái, ngân phiếu đều được chất thành từng lốc, từng lốc một.
Ông chủ của sòng bạc vừa xuýt xoa vừa chậc lưỡi.
Ông ta mở sòng bạc lâu như thế, những người lấy nhỏ đặt lớn thì phần lớn đều tán gia bại sản, người đặt kiểu như Triệu Bân mà phát tài được thì là trường hợp đầu tiên.
“Không chừng hắn chính là Triệu Bân!”
Ông chủ sòng bạc lẩm bẩm trong bụng, sớm biết mình sẽ thắng mà còn không chơi lớn.
Triệu Bân nhanh chân lượn hết nhà này đến nhà khác.
Thành Vong Cổ cũng chỉ có mười mấy cái sòng bạc đó thôi, mình hắn bao trọn hết. Vì vậy, hắn đã bị người ta để mắt đến, giàu có thì sẽ rước họa, có quá nhiều người thua sạch túi, bức quá làm liều, ai cũng muốn giết người cướp của.
Tiếc là bọn họ đã tìm nhầm đối tượng rồi.
Thủ đoạn của Triệu Bân khác người, cảnh giới Địa Tạng mà cũng không bắt được hắn mà, quá xuất thần nhập quỷ.
“Lại đến trăng tròn rồi!”
Triệu Bân đi trên phố, lẩm bẩm nói một mình.
Hắn nhìn thấy trăng tròn thì bất giác nhớ đến U Lan.