Khô Sơn không muốn chịu thua, lại một lần nữa mỉm cười. Ông ta đã nhìn thấy bộ dạng trầy trật lao lực của Triệu Bân, tên võ tu nhỏ bé kia sắp chống đỡ không nổi nữa rồi, vậy thì phải dùng sức hơn nữa. Ở trong mắt người ngoài thì đây chính là muốn chặn ngang khiến cho Triệu Bân không cách nào có thể trở mình được!
Mười năm đều bị bịt kín rồi sao?
Còn cược nữa thì chính là cược mạng rồi!
“Xem ra, tiền bối không muốn đi thật rồi!”, Triệu Bân cười mệt mỏi.
“Sao thế, sợ rồi sao?”
“Cứ cược như thế này, vậy chi bằng dứt khoát một giá đi: cược mạng của ta và ông!”
“Lão phu ưng thuận!”
Hơ!
Toàn bộ mọi người đang có mặt thở mạnh bằng miệng, trợn mắt há mồm kinh ngạc.
Cược mạng thật sao!
Thật đúng là hai kẻ điên.
Vốn là cuộc tranh hùng giữa hai nhà Triệu - Liễu mà giờ đây, Khô Sơn đã có xu hướng lấn át, ai mà không biết thì còn tưởng ông ta và Triệu Bân có mối huyết hải thâm thù nữa chứ? Một trận quyết đấu luyện khí đang yên đang lành, thực sự muốn nhìn thấy máu thì mới định kết thúc sao?
Lúc này, ngay cả Dương Hùng cũng tặc lưỡi.
Khô Sơn quả quyết dứt khoát, đồ nhi của Hoàng tộc cũng là một trang nam tử mà!
“Mở lò!”
Nhưng nghe Khô Sơn lớn tiếng quát, ngọn lửa trong lò lập tức tiêu tan.
Tiếp sau đó, liền có một tiếng dao vù vù vang lên.
Thứ mà ông ta luyện chính là một thanh kim đao, đao khí tung hoành, ánh sáng tỏa ra từ thanh đao lấp lánh lúc ẩn lúc hiện, ánh sáng màu vàng kim rực rỡ, hiện rõ sức mạnh bá đạo mãnh liệt, chỉ nhìn vẻ bề ngoài thôi đã đủ để dọa người rồi.
“Đao tốt!”
Thằng nhóc tóc tím gào to, chưa bàn đến việc Khô Sơn đã luyện ra nó thế nào, thanh đao mà ông ta đã luyện chế ra này, quả là có phẩm giá, luyện khí sư thành danh mấy chục năm, quả không ngoa, xách đao này đi bổ người, có lẽ còn dễ hơn cắt dưa hấu.
“Đao tốt!”
Dương Hùng vuốt râu, đao tuy tốt, nhưng vẫn không lọt vào pháp nhãn của lão ta, lão ta càng muốn xem binh khí do Triệu Bân đúc ra, có được sự tự tin như vậy, binh khí nhất định sẽ không tầm thường.