Chư Cát Huyền Đạo vừa vuốt râu vừa nói, đương nhiên câu này là nói với thằng nhóc tóc tím.
Người này nói năng rất lễ độ.
Nhưng câu nói ấy lọt vào tai thằng nhóc tóc tím thì không còn như vậy nữa. Khó ở nên tìm ta để trút giận, lý lẽ ở đâu thế? Ông đây cũng bực mình mà? Chẳng lẽ ta biến thành đứa trẻ xúi quẩy, bất kỳ ai khó ở cũng có thể lấy ta ra để luyện tập à?
“Ta thật cơ trí”.
Ở bên này, Triệu Bân đã ra khỏi cửa hàng binh khí, mặc đồ đen, đeo mặt nạ da người, tiện thể gắn thêm một cánh tay già. Vì sợ Nguyệt Thần không an phận nên hắn còn tự bịt miệng mình.
“Luyện khí sư”.
Nguyệt Thần đột nhiên lên tiếng, thậm chí còn chẳng buồn mở mắt ra.
“Luyện khí sư?”
Triệu Bân nhướn mày, lặng lẽ liếc mắt nhìn. Có ai đó vừa mới lướt qua người hắn để tiến vào cửa hàng binh khí Triệu gia, là một ông già khá cao, sử dụng thuật dịch dung nên diện mạo hiện giờ không phải diện mạo thật sự. Hắn có thể cảm nhận được tia lửa lượn quanh, cũng có nghĩa là ông già này chắc chắn có lửa, mà còn là địa hỏa.
“Luyện khí sư của Liễu gia?”
Triệu Bân lầm bầm trong lòng, hắn chưa từng gặp nên khó lòng phân biệt.
Giống như hắn dự đoán, người này đúng là Khô Sơn.
Cũng giống như người đời đồn đãi, Khô Sơn là một cao thủ đạt đỉnh Huyền Dương.
Nhìn khí thế thì người này chắc chắn không chỉ là đỉnh cao.
Khi hắn nhìn sang thì Khô Sơn đang đi dạo trong cửa hàng binh khí, ông ta đang xem binh khí, đôi lúc còn liếc mắt nhìn lão Tôn và Dương Đại, Võ Nhị.
Triệu Bân sờ cằm: “Tới thám thính tình hình quân địch à?”
Đúng vậy, Khô Sơn có ý định này, cũng chỉ là thoáng qua thôi, chủ yếu vì ông ta chán quá nên muốn tìm việc gì đó để làm, đi mãi rồi tới đây nên vào xem cũng không thành vấn đề.
Tiếc rằng, ông ta không gặp được luyện khí sư.
Triệu Bân nói rồi quay người rời đi, bàn về thuật luyện khí thì hắn cũng không chém gió.