Hắn xuyên được một nửa qua tường, còn một nửa vẫn ở bên người. Hắn mắc kẹt ở nơi đó, giống hệt như hôm học thuật chạy trốn kia. Lần đầu thi triển sẽ luôn gượng gạo.
“Vậy là đủ ghê gớm rồi”.
Nguyệt Thần thổn thức, mười mấy hơi thở mà đã lĩnh ngộ được đến vậy rồi, thiên phú của Triệu Bân khiến cô ta rất kinh ngạc. Nghĩ đến hồi trẻ, cô ta còn mất những nửa canh giờ đấy.
Cho nên không thể khinh thường phàm giới, vì ở đây cũng có yêu nghiệt, Triệu Bân chính là một ví dụ.
“Đừng làm rộn”.
Triệu Bân cười khan, vào thì vào, ở trong thì ở trong, sao lại kẹt ở giữa chứ, thật là quá đáng mà. Lúc này mà hai tên thị vệ còn thức thì hắn không chết mới lạ.
“Xuyên tường”.
Hắn lại hét lên, cưỡng chế xuyên qua.
Oa!
Trước mặt hắn là một màu vàng chói lọi, bày đầy những rương gỗ nào là vàng, bạc, châu báu, phỉ thúy, tính ra chắc phải hàng trăm ngàn lượng.
Ngoài ra còn có những hộp gỗ nhỏ chứa đầy ngân phiếu, khế ước nhà ở, khế ước đất đai.
Đây mà tiền trang cái gì.
Đây là kho vàng thì có!
“Nhiều tiền thế này tiêu sao hết?”
Triệu Bân tặc lưỡi, nhưng tay cũng không nghỉ mà rút ra một cái bao tải, không phải đựng tiền mà đựng ngân phiếu, chủ yếu trọng lượng nó nhẹ, mà không chiếm nhiều diện tích, cũng dễ mang đi. Còn vàng bạc châu báu đựng cũng chẳng được bao nhiêu.
Hắn vơ xong ngân phiếu thì đến lượt khế ước nhà đất, có hơn một nửa là người ta đem đi cầm cố, dùng để đổi lấy tiền.
Nếu hắn đem chỗ này đến chợ đen thì chắc chắn sẽ có người mua, còn ai mua xong về tay ai thì hắn không quan tâm. Có vài thứ đã đi vào chợ đen thì quan phủ khó mà tra ra được.
“Mấy thỏi vàng này đẹp thật”.
Triệu Bân rất kính nghiệp, mang bao tải không nhỏ chút nào. Quét hết ngân phiếu cùng khế ước nhà đất rồi mà vẫn có thể ném vàng thỏi vào được.
Nói sao nhỉ? Đeo trên vai hơn hai trăm cân đá thì có lẽ là không chạy được, nhưng bảo vác hơn hai trăm cân vàng thỏi thì hắn có thể chạy từ phía Nam thành đến phía Bắc thành mà không bị hụt hơi.
“Không tệ”.
Nguyệt Thần chớp mắt, tay ngứa ngáy vô cùng, cũng muốn xông ra làm một chuyến. Nếu để cô ta làm thì có lẽ còn vét sạch hơn Triệu Bân nữa cơ.
Cũng thật là, một cô gái xinh đẹp như thế mà trong đầu toàn những thứ gì đâu.
“Nào, lưu lại chút kỷ niệm”.
Bên này, Triệu Bân đã đóng đầy bao tải, liền rút ra một con dấu của Cô Lang dạ hành. Hắn hà hơi lên con dấu rồi chèn lên hai bên tường một hình con sói.
Ý tứ rất rõ ràng, nói với Liễu gia rằng, phiếu này là do Cô Lang dạ hành làm, dù gì Cô Lang cũng đã chết, sẽ không tra được đến hắn đâu.
Nói trắng ra thì là một cái thế mạng.
“Chờ nhé, chuyến sau ta sẽ đến đón các ngươi”.
Triệu Bân đứng dậy, cầm bao tải lên. Trước khi đi hắn còn không quên hôn gió với đám ngọc ngà châu báu kia: Các cưng ơi, ta yêu các ngươi lắm cơ.
Nói rồi, hắn lại dùng thuật xuyên tường, thuật trốn thoát, thoải mái đi ra khỏi tiền trang. Từ đầu đến cuối không ai phát hiện ra hắn cả.
Đi mãi ra xa, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Chuyến này đúng là đi du ngoạn trước quỷ môn quan mà. Bất cứ dấu vết nào cũng có thể bị người khác nhận ra. Gì mà thuật chạy trốn, bước phong thần, trong mắt cảnh giới Huyền Dương cũng không ra gì hết.
Nói cho cùng thì vẫn là do tu vi hắn quá thấp, bị áp chế bởi cảnh giới cao hơn nên không thể làm gì được.
“Cố lên rồi làm thêm chuyến nữa”, Triệu Bân nhìn sắc trời rồi biến mất.
Khi quay lại cửa hàng binh khí thì đã là đêm muộn.
Người mặc đồ đen thấy thế thì không khỏi sửng sốt. Gã đương nhiên nhận ra Triệu Bân, người nổi tiếng của thành Vong Cổ. Nhưng điều khiến gã không thể tin nổi đó là bản thân lại bị Triệu Bân đi theo mà không hề nhận ra. Vì vậy, chỉ có một loại giải thích: Triệu Bân đã nối lại linh mạch và trở thành võ tu lần nữa.
Buồn cười là cả thành Vong Cổ chẳng ai biết, đều coi hắn là kẻ tàn phế.